Pages

Thursday, October 30, 2014

NỖI LÒNG



to anphong

Họa bài Nỗi Lòng của Phùng Vân


Bàng bạc trăng khuya trải xuống thềm,
Heo may xao xác thấu canh đêm.
Đối bóng đèn khêu tình lẻ bạn,
Chiêm bao người đến bước chân êm.

Giọt nhớ giọt thương chan chứa thêm,
Canh cánh dáng xưa suối tóc mềm.
Mây đem dư ảnh cài tim thót
Gió thoảng như ru lời dịu êm.

Gương loan biền biệt dấu hình soi,
Tàn y xếp lại nhớ nhung hoài.
Người nỡ ra đi, đời lỗi hẹn,
Nên trọn kiếp này mãi vắng ai.
to anphong

Saturday, October 25, 2014

PHÔI PHA


to anphong

Yêu em từ lúc trăng non,
Chừ em má phấn môi son, vợ người.
Phôi pha vương vấn dòng đời,
Tình câm ánh mắt nói lời vu vơ.


Tháng năm ôm kín mộng mơ
Để cho con sáo bỏ bờ sang sông
Sang sông vướng sợi chỉ hồng,
Sáo tung tăng lượn, hồn trông theo buồn.


Nhớ thương dài những đêm trường,
Yêu thương càng đậm sầu vương càng đầy.
Nhớ thương con sáo lạc bầy,
Phương trời bay, bỏ nhánh gầy bơ vơ.

Tình ơi, biết đến bao giờ,
Cho ta trở lại tuổi thơ ngày nào.
Soi mình kỷ niệm nghiêng chao,
Đưa em tìm lại thuở vào đời nhau

Thầm yêu từ buổi ban đầu
Thẹn thùng hai đứa chờ nhau đi, về.
Bóng chiều rũ cánh lê thê,
Trăng non mười bốn tóc thề bay bay.

Rượu nồng chưa uống mà say
Lơ thơ khói sóng dâng đầy sông xa.
Sáo sang bờ ấy bao la,
Sao ta mãi nhớ sáo mà trông theo

Tình thơ theo gió bay vèo,
Tương tư như ngọn đèn leo lét vàng.
Tựa lưng chiếc bóng mơ màng.
Thấy con hạc trắng vượt ngàn tầng mây.

to anphong


Tuesday, October 21, 2014

XƯA EM ÁO TRẮNG HỌC TRÒ


to anphong


Xưa em áo trắng học trò,
Thương em cho tới bây giờ còn thương.
*****


Xưa em gội nắng sân trường,
Dịu dàng áo mỏng quê hương ngọc ngà
Thướt tha chao gió đôi tà,
Như mây lữ thứ như hoa phiêu bồng

Hè về áo trắng phượng hồng
Ve ru điệu nhớ lòng không muốn rời.
Nhỏ ơi! Mãi nhớ Nhỏ ơi !
Buồn rơi, từng giọt, buồn rơi xuống đời.

Nhìn em chỉ trộm nhìn thôi,
Tóc nghiêng che nửa môi cười buồn tênh.
Xa rồi hồn lịm ngủ quên,
Trả em ngày ấy riêng em một thời.

Trả những tháng ngày mong đợi,
Trước cổng trường trưa đứng dưới gốc bàng.
Bâng khuâng trong nắng hanh vàng,
Vu vơ viết vội mấy hàng tơ vương

Xưa em áo trắng sân trường,
Theo em qua những sầu thương trong đời.
Xa em lòng bỗng chơi vơi,
Tình rơi theo lá cuối trời quạnh hiu.

Hỏi mây mây tạnh cô liêu,
Hỏi cây cây lặng bóng chiều ngưng rơi.
Em về miền ấy xa vời,
Có nhìn nắng úa ngang trời nhớ thương.

                to anphong


Saturday, October 18, 2014

TÌM CON



Nguồn từ  Phạm Đức Hiền

“…Biết đâu ở một mảnh đất nào đó có một người con gái cũng bao nhiêu năm mong mỏi tìm được lại gia đình của mình ...

Thảm cảnh của cả một đất nước, của cả một dân tộc...
Buồn nhỉ!
Giá như mình có thể khóc được ...”
Ca sĩ Don Ho
*****
Khi đang hát, sợ nhất là bị khán giả níu vai & chồm lên nói nhỏ vào tai. Chuyện này có nhiều cơ hội xảy ra khi người ca sĩ cầm microphone rời sân khấu để đi xuống bên dưới. Và tại sao "sợ" ư? Có thể bạn thắc mắc, chẳng hiểu.
- Thứ nhất Đang mải lo trình bày một nhạc phẩm, âm thanh đang ầm ầm thì người ca sĩ làm sao có thể nghe kịp & hiểu người kia đang muốn nói gì với mình?
- Thứ hai: Nếu lắng nghe coi nói gì thì bài hát sẽ có khả năng bị khựng lại & có nhiều khả năng bị phân tâm mà quên luôn cả câu hát kế tiếp.
Không tin bạn thử vừa hát vừa lắng nghe ai nói chuyện gì đó thử xem, nếu bạn làm được cả 2 chuyện cùng lúc thì có thể bạn là siêu nhân (superman) mà không biết đấy...

Tuần rồi trong một buổi gây quĩ, ban tổ chức nhờ cầm rổ đi xuống dưới khán giả, vừa hát vừa nhận phong bì tiền ủng hộ từ những vị hảo tâm, một bác lớn tuổi đã níu vai thì thầm gì đó thì vào tai. Dĩ nhiên là đã ... chẳng hiểu bác nói gì, phải nói lẹ: "Thưa, cháu chẳng nghe được gì cả! Ghế bác chỗ nào, khi hát xong cháu xin trở ra tận nơi ạ?"
Và đúng như đã hứa, hát xong phần mình vào trong lau mồ hôi xong trở lại tìm.
Được níu lại chụp hình ở một số bàn, nhưng rồi cuối cùng cũng kiếm được. Bác kéo tay bảo: "Trong này ồn quá, ra ngoài bác có tí chuyện xin nhờ đến cháu..."
Chút hồi hộp lẫn với tò mò.

Mái tóc gần như bạc phơ, nhìn bác có vẻ lớn tuổi lắm nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Dáng người nhỏ nhắn, lịch sự, nói chuyện giọng của những người Bắc di cư giống hệt mẹ. Bác như hơi đắn đo chút rồi bắt đầu:
- "Bác xin lỗi có hơi chút đường đột, nhưng bác có chuyện này muốn nhờ đến cháu vì bác nghĩ cháu có thê có khả năng giúp được ..."
- "Dạ... Bác cứ nói, nếu làm được gì cháu sẽ làm."
- "Chuyện như thế này..."

Wednesday, October 15, 2014

ÁO EM



to anphong 

“… Nắng hồng đổ xuống hàng lau,
Nhìn trong trí nhớ thấy màu  áo em...”
                                     ngongocvinh

Áo em dáng lụa tơ mềm,
Gói  mây nhuộm ánh trăng thềm nhòa sương.
Vờn bay cánh vạc nghê thường,
Mộng rơi theo khúc Tầm dương tiêu thiều.

Áo em đan hạt nắng chiều,
Tâm tư triễu nặng bao điều vấn vương.
Em về thương trải dặm đường, 
Em về gom góp dư hương tương phùng.

Em về tìm vết thủy chung.
Nhớ nhung giăng kín mênh mông đỉnh trời.
Áo em chưa lấm bụi đời,
Thêu dòng thơ cũ một thời yêu đương.

Em về soi bóng uyên ương,
Em về lệ đắng hồn tương tư sầu.
Môi em gió lạc tinh cầu,
Mắt em ngấn giọt sương dâu hững hờ.

Má em son phấn đợi chờ,
Tóc em ngược gió bao giờ thôi bay.
Áo em thấp thoáng vầng mây,
Tình em vạt nắng trải đầy quạnh hiu.

to anphong


Thursday, August 14, 2014

NGƯỜI LÍNH GIÀ KHÔNG BAO GIỜ CHẾT


Lê Nguyên Hng & Nguyn Thch-Hãn
“Old soldiers never die, they just fade away”
(Douglas McArthur)

Chuyến bay đầy ắp, không còn một chỗ trống.  Khi đặt mua vé, tôi luôn chọn cho mình một ghế sát ngay lối đi vì tính tôi hay đi loăng quăng cho đỡ cuồng cẳng khi máy bay đã ở độ cao cho phép. Vừa ngồi xuống chưa nóng ghế, một ông cụ gầy nhom cao lòng khòng, chân đứng không muốn vững, tay run rẩy, cố nhét chiếc bị xách tay của ông vào cái kệ trên đầu ghế ngồi. Tôi vội vàng đứng dậy.

-         -  Ông cứ ngồi vào chỗ đi, cháu sẽ giúp ông một tay, ghế ông số mấy.

Ông già đọc số ghế, thì ra ông ngồi hàng giữa, cạnh tôi.  Khó khăn lắm mới sắp xếp lại mấy cái va li khác và nhét túi xách của ông vào bên trong. Mấy năm gần đây, các hãng máy bay muốn tiết kiệm nên bắt hành khách trả thêm tiền lệ phí cho hành lý gởi trong kho chuyển vận, cho nên người ta mang xách tay nhiều hơn. Tôi liên tưởng đến những chuyến xe đò bên Viêt Nam, ồn ào chật cứng, hành khách mang theo biết bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh, từ gà vịt, túi khoai lang, đến hàng hóa đi chui, thế mà vẫn kiếm được chỗ tấn thêm vào, xe không còn chỗ ngồi mà vẫn đón khách, vẫn chen chúc thêm người. Nhồi nhét một hồi rồi cũng xong.

Monday, July 07, 2014

TÌNH CỜ


Lê Nguyên Hng


Có tiếng điện thoại reo,đầu dây bên kia là Philly, vợ của Robert gọi từ San Diego:

-    -     Hằng ơi, chồng tôi vừa mới qua đời vì một cơn đau tim cách đây khoảng một tiếng.

Tôi xúc động lặng người,lại thêm một tin buồn, lại thêm một người thân trong gia đình bỏ chúng tôi ra đi.

Tôi biết rằng không một điều gì nói lúc này, có thể chia sẻ hay làm dịu nỗi đau đớn trong lòng người vợ vừa mất chồng, tôi thương bạn tôi vô cùng, cả người chết lẫn người vợ còn sống và nước mắt cứ tuôn rơi.

Robert là một người tháo vát, bặt thiệp, thân thiện và hào phóng với mọi người. Thêm nữa Robert là một người lãnh đạo giỏi, đứng đắn, thẳng thắn và cương trực, lúc nào cũng bênh vực và che chở nhân viên làm việc dưới quyền, không bao giờ nịnh trên nạt dưới. Dù ở hoàn cảnh khó khăn nào cũng vẫn bình tĩnh tìm giải pháp để vượt qua. Một khi đã cho anh cơ hội gặp gỡ, đố ai có thể ghét bỏ anh ta được, nếu không trở thành một đối tác làm ăn, thì cũng trở nên bạn bè sau này. Robert và tôi làm việc với nhau 18 năm mà chưa một lần bất bình vì biết tôn trọng ý kiến của nhau dù nhiều khi phải bàn cãi về những vấn đề gay go. Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm, gia đình tôi và gia đình anh trở nên khắng khít hơn từ ngày chúng tôi chính thức “về hưu.” Mỗi khi trong gia đình có biến cố, chúng tôi đều chia sẻ với nhau, dù vui hay buồn. Bao giờ Robert và Philly bay lên San Jose cũng ghé thăm vợ chồng tôi.

Tôi cố gắng nói vài lời ngắn gọn chia buồn với Philly rồi ngồi xuống chiếc ghế cho chân khỏi run.  Một cuốn phim dĩ vãng lại hiện ra trong đầu.

Thursday, June 12, 2014

VƯƠNG VẤN




to anphong 

 
Thiên thu bất kiến cố nhân ơi
Trải kiếp vô thường giọt lệ rơi
Lặn lội thân cò con sóng nổi
Bơ vơ cánh vạc bóng mây trôi
Ngày lên nắng gọi sầu thương mãi
Tối xuống sương gieo chạnh nhớ hoài
Sợi khói vương buồn lên khoé mắt
Đành sao lại nỡ bỏ về trời


to anphong