Nguồn
từ Phạm Đức Hiền
“…Biết đâu ở một mảnh đất nào đó có một người con gái cũng bao nhiêu năm
mong mỏi tìm được lại gia đình của mình ...
Thảm cảnh của cả một đất nước, của
cả một dân tộc...
Buồn nhỉ!
Giá như mình có thể khóc được
...”
Ca
sĩ Don Ho
*****
Khi đang hát, sợ
nhất là bị khán giả níu vai & chồm lên nói nhỏ vào tai. Chuyện này có nhiều
cơ hội xảy ra khi người ca sĩ cầm microphone rời sân khấu để đi xuống bên dưới.
Và tại sao "sợ" ư? Có thể bạn thắc mắc, chẳng hiểu.
- Thứ nhất Đang
mải lo trình bày một nhạc phẩm, âm thanh đang ầm ầm thì người ca sĩ làm sao có
thể nghe kịp & hiểu người kia đang muốn nói gì với mình?
- Thứ hai: Nếu
lắng nghe coi nói gì thì bài hát sẽ có khả năng bị khựng lại & có nhiều khả
năng bị phân tâm mà quên luôn cả câu hát kế tiếp.
Không tin bạn
thử vừa hát vừa lắng nghe ai nói chuyện gì đó thử xem, nếu bạn làm được cả 2
chuyện cùng lúc thì có thể bạn là siêu nhân (superman) mà không biết đấy...
Tuần rồi trong
một buổi gây quĩ, ban tổ chức nhờ cầm rổ đi xuống dưới khán giả, vừa hát vừa nhận
phong bì tiền ủng hộ từ những vị hảo tâm, một bác lớn tuổi đã níu vai thì thầm
gì đó thì vào tai. Dĩ nhiên là đã ... chẳng hiểu bác nói gì, phải nói lẹ:
"Thưa, cháu chẳng nghe được gì cả! Ghế bác chỗ nào, khi hát xong cháu xin
trở ra tận nơi ạ?"
Và đúng như đã
hứa, hát xong phần mình vào trong lau mồ hôi xong trở lại tìm.
Được níu lại chụp
hình ở một số bàn, nhưng rồi cuối cùng cũng kiếm được. Bác kéo tay bảo:
"Trong này ồn quá, ra ngoài bác có tí chuyện xin nhờ đến cháu..."
Chút hồi hộp lẫn
với tò mò.
Mái tóc gần như
bạc phơ, nhìn bác có vẻ lớn tuổi lắm nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Dáng người nhỏ
nhắn, lịch sự, nói chuyện giọng của những người Bắc di cư giống hệt mẹ. Bác như
hơi đắn đo chút rồi bắt đầu:
- "Bác xin
lỗi có hơi chút đường đột, nhưng bác có chuyện này muốn nhờ đến cháu vì bác
nghĩ cháu có thê có khả năng giúp được ..."
- "Dạ...
Bác cứ nói, nếu làm được gì cháu sẽ làm."
- "Chuyện
như thế này..."