Pages

Thursday, June 12, 2014

VƯƠNG VẤN




to anphong 

 
Thiên thu bất kiến cố nhân ơi
Trải kiếp vô thường giọt lệ rơi
Lặn lội thân cò con sóng nổi
Bơ vơ cánh vạc bóng mây trôi
Ngày lên nắng gọi sầu thương mãi
Tối xuống sương gieo chạnh nhớ hoài
Sợi khói vương buồn lên khoé mắt
Đành sao lại nỡ bỏ về trời


to anphong

Sunday, June 01, 2014

MÂY ĐÃ QUA CẦU (*)



Đình Thy Uyên

Mười giờ tối, như thường lệ, tôi lấy một quyển sách lên giường đọc trước khi ngủ.Bỗng điện thoại reo, tôi thắc mắc ai lại gọi vào giờ này, nhấc máy lên, nghe tiếng của Thụy Hằng, đứa con gái lớn nhất:
-Mẹ ơi, con… có một… tin buồn.
Rồi con òa khóc. tôi nói vỗ về:
-Chắc vợ chồng có chuyện không vừa ý chứ gì, các cô cậu bây giờ ...
Con gái lại tiếp tục vừa nói vừa khóc:
- Thụy Uyển hình như bị…ung…thư. Nó mới đi vào cấp cứu  bác sĩ cho biết là có thể ...
Thụy Hằng nói chưa hết câu lại khóc to thêm. Tin dữ đến quá bất ngờ, tôi tưởng như trời đất vừa sụp đổ dưới chân và người bủn rủn muốn quỵ xuống trong sửng sốt và hãi hùng, tôi thảng thốt: “Không, em con còn quá trẻ, mới ngày hôm kia nó vẫn khỏe mạnh lắm mà.”
Tối thứ bẩy cách đây chỉ hai hôm, các con cháu tụ tập về nhà tôi ăn bữa cơm tối gia đình hằng tuần vui vẻ, khỏe mạnh, làm sao con gái có thể mang căn bệnh hiểm nghèo như thế được. Tôi tự an ủi chắc bác sĩ gia đình chẩn bệnh sai, không thể nào như vậy được, phải chờ bác sĩ chuyên môn mới biết đích xác.

Hôm sau, tôi nấu một nồi phở mang xuống Morgan Hill, thành phố của hai cô con gái đã lập gia đình, cách nhà vợ chồng tôi khoảng ba mươi dặm, tôi nghĩ rằng con đang không được khỏe, ăn món gì có nước dễ nuốt hơn.