Lê Nguyên Hằng & Nguyễn Thạch-Hãn
“Old soldiers never die, they just fade away”
(Douglas McArthur)
Chuyến bay đầy ắp,
không còn một chỗ trống. Khi đặt mua vé,
tôi luôn chọn cho mình một ghế sát ngay lối đi vì tính tôi hay đi loăng quăng
cho đỡ cuồng cẳng khi máy bay đã ở độ cao cho phép. Vừa ngồi xuống chưa nóng ghế,
một ông cụ gầy nhom cao lòng khòng, chân đứng không muốn vững, tay run rẩy, cố
nhét chiếc bị xách tay của ông vào cái kệ trên đầu ghế ngồi. Tôi vội vàng đứng
dậy.
-
- Ông cứ ngồi vào chỗ đi, cháu sẽ giúp ông
một tay, ghế ông số mấy.
Ông
già đọc số ghế, thì ra ông ngồi hàng giữa, cạnh tôi. Khó khăn lắm mới sắp xếp lại mấy cái va li khác
và nhét túi xách của ông vào bên trong. Mấy năm gần đây, các hãng máy bay muốn
tiết kiệm nên bắt hành khách trả thêm tiền lệ phí cho hành lý gởi trong kho
chuyển vận, cho nên người ta mang xách tay nhiều hơn. Tôi liên tưởng đến những
chuyến xe đò bên Viêt Nam, ồn ào chật cứng, hành khách mang theo biết bao nhiêu
thứ lỉnh kỉnh, từ gà vịt, túi khoai lang, đến hàng hóa đi chui, thế mà vẫn kiếm
được chỗ tấn thêm vào, xe không còn chỗ ngồi mà vẫn đón khách, vẫn chen chúc
thêm người. Nhồi nhét một hồi rồi cũng xong.