Pages

Monday, May 04, 2015

30 tháng Tư : CHUYỆN MỘT CÂY CẦU


                           Lê Nguyên Hng & Nguyn Thch Hãn

Đã 40 năm sau trận Đại Hồng Thủy, những người bỏ nước ra đi tỵ nạn vẫn không quên bản thân mình đã chịu đựng bao nhiêu khổ đau mất mát.Đại nạn đó to hơn cả sóng thần, tàn phá hơn cả một trận động đất, ghê gớm hơn một bệnh dịch lây lan giết người hàng loạt một cách nhanh chóng, tàn bạo hơn nạn thổ phỉ cướp của giết người đốt phá nhà cửa làng mạc. Bởi vì những thiên tai chỉ xảy ra một lần trong một thời gian ngắn ngủi, rồi qua đi nhanh chóng, những mất mát chỉ là sinh mạng và vật chất. Cuộc xâm chiếm của người miền Bắc không những giết hại bao nhiêu sinh mạng, làm tan nát bao nhiêu gia đình, tài sản mà hủy hoại luôn cả luân lý, đạo đức, văn hóa, nghệ thuật và phong cách của người miền Nam.

Khi chúng ta leo lên con thuyền vượt biển là đã chấp nhận lấy tính mạng để thách đố với định mệnh. Dù gặp bất cứ tình huống nào ở cuối con đường vẫn tốt hơn là ở lại với Cộng Sản. Ra đi là mất tất cả, những gì còn lại chỉ là một ý chí quyết làm lại từ đầu. Chúng ta những người định cư trên đất Mỹ được hít thở không khí tự do, được thấy mình vẫn còn là một con người với đầy đủ bổn phận và quyền lợi chính đáng. Với hai bàn tay cần cù và khối óc nhẫn nại, chịu khó, chẳng bao lâu cuộc sống trở nên ổn định. Nhưng vật chất là cái gì dễ kiếm lại được, còn mất mát tinh thần, gia đình người thân, cha mẹ, vợ con, anh em, bạn bè, người yêu thì làm sao đây? Chúng tôi muốn kể hầu quý vị chuyện tình của một người lính tha hương về tìm lại cố nhân.

*****

Tôi đứng ngay tại Ngã Ba Hàm Rồng nhìn dáo dác chung quanh. Buổi trưa nắng chang chang. Thỉnh thoảng một cơn gió nổi lên cuốn theo những đám bụi đỏ mù trời. Tôi dụi mắt mấy lần cố tìm những gì thân quen của
một quá khứ yêu dấu xa xưa. Người tài xế của hãng du lịch chạy đến bên tôi thắc mắc:
- Anh kiếm cái gì thế ? Con đường trước mặt đi về hướng Phú Nhơn đến tận Ban Mê Thuột, bên trái là ngõ về quận lỵ Phú Thiện và tỉnh Phú Bổn, còn đằng sau là con đường mình mới từ Pleiku ra đây. Anh muốn đi đâu thì cứ cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh đến nơi đến chốn.
Không lưu tâm gì đến anh tài xế, tôi vẫn đứng yên đó thầm nghĩ:
- Dù đã lâu lắm rồi nhưng làm sao quên được. Mình đã để lại một đoạn đời hoa bướm, một mối tình đầu tha thiết nơi rừng núi này. Quang cảnh chung quanh vẫn vậy, nhưng con đường trải nhựa có thêm nhiều ổ gà, vắng người qua lại và hàng quán xơ xác tiêu điều hơn xưa.
Rồi tôi trả lời bâng quơ:
- Tôi đang chụp hình.
- Tôi đâu thấy anh mang máy hình?
- Ồ, chụp hình trong đầu ấy mà.
Nguời tài xế há hốc mồm ra ngạc nhiên, anh ta nói lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ cho tôi nghe rõ:
- Mấy ông nội Việt Kiều thật là lẩm cẩm.

Wednesday, April 15, 2015

HỎI AI KHÔNG BUỒN




Nguyn Đông Giang

1.


tháng tư, hỏi ai không buồn.
Miền Nam bức tử,
súng buông, tan hàng.
tháng tư, nước mất, nhà tan. Em đi vượt biển,
mênh mang ngày về.
tháng tư, anh chết lời thề. Giang sơn mất trắng,

anh về làm chi.
tháng tư, nghĩ đến nhiều khi. Bầm gan, tím ruột,
còn gì…em ơi !
bàn dân thiên hạ, kêu trời. Người đi tù tội,

rụng rơi trên ngàn
tháng tư, còn nữa …lời than. Sông buồn, chảy máu.
đỏ làng Việt Nam.


2.

tháng tư, gặm nhấm oán hờn. Buồn đau nhân thế,
có hơn buồn nầy ?
tháng tư, mất hết ô hay ! Vết thương rỉ máu,
như ngày hôm qua.

tháng tư, anh biết… đã xa. Nỗi đau sống lại,
như là hôm nay.

Cali - nguyễn đông giang
Nguồn : www.hon-viet.co.uk

Thursday, April 02, 2015

LỜI RU THÁNG BA



Thu Tâm  

Giới thiệu các bạn cảm xúc vừa viết thành lời của Thu Tâm, bàng hoàng trong lòng, từ khi theo đoàn người triệt thoái cao nguyên, vượt thoát tử thần xuyên liên tỉnh lộ 7 Pleiku - Tuy hòa những ngày giữa tháng 3 bốn mươi năm trước
t. anphong


Tháng Ba cây cải về trời
Tháng Ba tiếng hát không lời ru em.
Tháng Ba biển lặng gió êm,
Sao tháng Ba ấy trong em nghẹn ngào!

Sông Ba thuở trước rì rào
Lăn tăn dòng nước nhạt màu xanh xanh.
Êm đềm muôn cánh buồm thanh,
Gió chiều vờn lượn xung quanh cợt đùa.

Một ngày giông bão chợt vừa
Quét ngang vội vã đánh lừa trần gian!
Cỏ cây ngơ ngác than van,
Sông Ba nước lẫn máu loang đỏ ngầu.

Thanh bình nay bỗng đổi mầu,
Đâu thơ mộng nữa, tiếng sầu dội vang!.
Đại Lộ Bảy tiếng súng hoang,
Xác người xếp lớp , ngổn ngang kinh hoàng!

Trẻ thơ mắt mở ngỡ ngàng,
Nằm bên thây mẹ giữa hàng người ma!
Tiếng khóc lạc lõng xé da,
Lẫn trong đạn nổ lướt qua xé trời.

Em tôi lạc mất nụ cười,
Lạc luôn tất cả những người thân xưa.
Trời đâu trời nổi gió mưa,
Biển đâu bỗng dậy sóng đưa phủ đầu!

Đất bằng tung tóe nát nhầu,
Hồn hoang xao xác, nguyện cầu cho ai?
Tháng Ba thống khổ lên ngai,
Tháng Ba yên ấm thoát thai phũ phàng.

Bốn mươi năm đã rõ ràng,
Sao như vẫn thấy bàng hoàng ruột gan!
Mắt còn ẩn dấu chấm than,
Tim không ngưng nghỉ lời van thưở nào!

Thu Tâm
Tháng Ba 2015

Nguồn : www.hon-viet.co.uk

Tuesday, February 17, 2015

ẤT MÙI NÓI CHUYỆN DÊ






Con dê trong thơ ca
Việt Chung


Trong 12 con giáp, con dê (Mùi còn gọi là Vị) là con vật đứng vào hàng thứ 8, trước khỉ và sau ngựa. Dê tên chữ là Dương. Dê vốn là con vật miền núi, được thuần hoá nên có thể nuôi trong nhà. Hình ảnh con dê gây được những ấn tượng với người đời một cách khó quên. Đặc biệt của loài dê là dê đực hoặc dê cái đều có râu và có sừng, bản chất hiền lành và tràn đầy sinh lực.
        Ai sinh vào năm dê đều mang tuổi Mùi. Đây là hình ảnh một cụ dê:
Tuổi Mùi là con dê chà
Có sừng, có gạc, râu ra um sùm.
(Vè 12 con giáp)
         Tuổi Mùi là tuổi tốt, dù mang tiếng là dê, nhưng dê dựng vợ, gả chồng theo các ông thầy lý số. Do đó, tuổi Mùi ai cũng thích, nhưng tánh dê thì không ưa:
Người ta tuổi Ngọ, tuổi Mùi
Em đây luống những ngậm ngùi tuổi Thân.

                           (Ca dao)

        Người ta ăn thịt dê quanh năm, nhưng tết đến xuân về, món dê cũng được chọn là một thực đơn quí. Thịt dê làm được nhiều món ngon và bổ không thua gì thịt bò, thịt heo.
         Tuy đứng sau con ngựa, nhưng con dê cũng biểu tượng sự sung túc, mang nhiều sức sống sung mãn, đem lại cho người đời sự ấm no, hạnh phúc:
   Năm Ngọ, mã đáo thành công
   Năm Mùi, dê béo, rượu nồng phủ phê
                     (Vè miền quê)


        Dê béo là dê thịt ngon nhất, một món ăn khá hấp dẫn được kể một trong ba cái thú vị mà con người ca ngợi, không ai là không thèm khi nói đến. Tuy nó thiên về vật chất quá, nhưng cũng là người trần mắt thịt, chớ có ai là Tiên, là Phật đâu:
   Thế gian, ba sự khôn chừa
   Rượu nồng, dê béo, gái vừa đương tơ.
(Ca dao)
        Người ta cũng thường liên hệ giữa con dê và người có máu dê. Bà con thường chỉ trích và cảnh cáo những kẻ già đa tình hay sàm sỡ một cách bừa bãi, có ngày gặp tai nạn:
     Dê xồm ăn lá khổ qua
     Ăn nhiều sâu rọm, chết cha dê xồm.
                                        (Vè)
        Thói dê của bọn tình ái lung tung hoang tàng bị người đời nguyền rủa khá nặng nề.
     Phụng hoàng đậu nhánh sa kê
     Ông thần không vật mấy thằng dê cho rồi.    

                                                  (Ca dao)
         Dê nuôi để ăn thịt và lấy sữa. Ngoài ra, người ta còn dùng dê để kéo xe thay cho ngựa và trâu bò. Dê kéo xe, thì những ai đọc tập thơ "Cung oán ngâm khúc" của Ôn Như hầu Nguyễn Gia Thiều, đều nhớ đến những câu:
      Phải duyên hương lửa cùng nhau 

      Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào...
     (Cung oán ngâm khúc)

     Do điển tích vua Tấn Võ đế (Trung hoa) thường dùng xe dê kéo đi mỗi đêm trong cung cấm, hễ dê dừng ở cửa phòng cung phi nào tức đêm ấy nhà vua sẽ ngủ với cung phi đó. Nên hàng trăm cung phi mỗi đêm tìm lá dâu non (loại dê háu ăn) đặt trước cửa phòng để xe dê dừng lại. Nhưng không được vua đến tìm thú vui, thì người cung nữ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo:
    Thâm khuê vắng ngắt như tờ
    Cửa châu gió lọt rèm ngà sương gieo.
    Ngấn phượng liễn chòm rêu lỗ chỗ
    Dấu dương xa (xe dê) đám cỏ quanh co.
                               (Cung oán ngâm khúc)

Wednesday, January 14, 2015

HẠNH PHÚC TRONG TA



Tối hôm qua nói chuyện với Hà, sáng sớm ngày mai, hai vợ chồng tôi sẽ khởi hành lên thăm bạn.  Hà dặn dò rất kỹ lưỡng, nào là mày nhớ đem theo thức ăn để nếu gặp những đoạn đường phải tránh bão lâu sẽ không bị đói, nào là lái xe phải rất cẩn thận, mưa to quá thì phải dừng xe lại đừng vội vã, ôi thôi, trăm thứ dặn dò.


Tuy hai đứa học chung lớp và Hà chỉ hơn tôi vài tháng tuổi nhưng lúc nào cô nàng cũng ra vẻ đàn chị, lo cho em gái. Có lẽ vì Hà là chị lớn của một bầy em, còn tôi thì gần áp út, cha mất sớm được mẹ và các anh chị nuông chiều nên rất đoảng. Khi Hà còn nhỏ đã phụ giúp mẹ chăm sóc cơm nước và lo việc nhà nên có thể đây cũng là những kinh nghiệm giúp cho sự thành công trong cuộc đời bạn tôi sau này.

Chúng tôi qua Mỹ cùng một thời điểm nhưng mỗi đứa định cư một nơi. Nước Mỹ rộng lớn nên những năm đầu chúng tôi không găp mặt nhau mà chỉ liên lạc bằng điện thoại, thật là hạnh phúc khi được tâm sự rồi cười khúc khích với nhau trong những cuộc điện đàm. Mấy đứa con tôi còn nhỏ không nhớ bác Hà, nhưng cứ nghe mẹ nói chuyện “mày, tao” ríu rít, riết rồi chúng nó đều gần gũi với bác Hà dù đã lâu không gặp mặt. Các con tôi khi nhấc điện thoại nghe tiếng Hà là vui mừng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, bác Hà, bồ của mẹ nè.”

Vì không có người thân bên này, mặc nhiên các con tôi coi Hà là một phần đời sống của mẹ nên các cháu cũng rất trân quý tình bạn của mẹ.
Hà đã cho tôi một tình bạn chân thành, bình dị, không đắn đo, suy tính hơn thiệt.