Tối hôm qua nói chuyện với Hà, sáng
sớm ngày mai, hai vợ chồng tôi sẽ khởi hành lên thăm bạn. Hà dặn dò rất kỹ lưỡng, nào là mày nhớ đem
theo thức ăn để nếu gặp những đoạn đường phải tránh bão lâu sẽ không bị đói,
nào là lái xe phải rất cẩn thận, mưa to quá thì phải dừng xe lại đừng vội vã,
ôi thôi, trăm thứ dặn dò.
Tuy hai đứa học chung lớp và Hà chỉ
hơn tôi vài tháng tuổi nhưng lúc nào cô nàng cũng ra vẻ đàn chị, lo cho em gái.
Có lẽ vì Hà là chị lớn của một bầy em, còn tôi thì gần áp út, cha mất sớm được
mẹ và các anh chị nuông chiều nên rất đoảng. Khi Hà còn nhỏ đã phụ giúp mẹ chăm
sóc cơm nước và lo việc nhà nên có thể đây cũng là những kinh nghiệm giúp cho sự
thành công trong cuộc đời bạn tôi sau này.
Chúng tôi qua Mỹ cùng một thời điểm
nhưng mỗi đứa định cư một nơi. Nước Mỹ rộng lớn nên những năm đầu chúng tôi
không găp mặt nhau mà chỉ liên lạc bằng điện thoại, thật là hạnh phúc khi được
tâm sự rồi cười khúc khích với nhau trong những cuộc điện đàm. Mấy đứa con tôi
còn nhỏ không nhớ bác Hà, nhưng cứ nghe mẹ nói chuyện “mày, tao” ríu rít, riết
rồi chúng nó đều gần gũi với bác Hà dù đã lâu không gặp mặt. Các con tôi khi nhấc
điện thoại nghe tiếng Hà là vui mừng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, bác Hà, bồ của mẹ nè.”
Vì không có người thân bên này, mặc
nhiên các con tôi coi Hà là một phần đời sống của mẹ nên các cháu cũng rất trân
quý tình bạn của mẹ.
Hà đã cho tôi một tình bạn chân
thành, bình dị, không đắn đo, suy tính hơn thiệt.