Lê Nguyên Hằng & Nguyễn Thạch Hãn
Đã 40 năm sau trận Đại
Hồng Thủy, những người bỏ nước ra đi tỵ nạn vẫn không quên bản thân mình đã
chịu đựng bao nhiêu khổ đau mất mát.Đại nạn đó to hơn cả sóng thần, tàn phá hơn
cả một trận động đất, ghê gớm hơn một bệnh dịch lây lan giết người hàng loạt
một cách nhanh chóng, tàn bạo hơn nạn thổ phỉ cướp của giết người đốt phá nhà
cửa làng mạc. Bởi vì những thiên tai chỉ xảy ra một lần trong một thời gian
ngắn ngủi, rồi qua đi nhanh chóng, những mất mát chỉ là sinh mạng và vật chất.
Cuộc xâm chiếm của người miền Bắc không những giết hại bao nhiêu sinh mạng, làm
tan nát bao nhiêu gia đình, tài sản mà hủy hoại luôn cả luân lý, đạo đức, văn
hóa, nghệ thuật và phong cách của người miền Nam.
Khi chúng ta leo lên
con thuyền vượt biển là đã chấp nhận lấy tính mạng để thách đố với định mệnh. Dù
gặp bất cứ tình huống nào ở cuối con đường vẫn tốt hơn là ở lại với Cộng Sản. Ra
đi là mất tất cả, những gì còn lại chỉ là một ý chí quyết làm lại từ đầu. Chúng
ta những người định cư trên đất Mỹ được hít thở không khí tự do, được thấy mình
vẫn còn là một con người với đầy đủ bổn phận và quyền lợi chính đáng. Với hai
bàn tay cần cù và khối óc nhẫn nại, chịu khó, chẳng bao lâu cuộc sống trở nên
ổn định. Nhưng vật chất là cái gì dễ kiếm lại được, còn mất mát tinh thần, gia
đình người thân, cha mẹ, vợ con, anh em, bạn bè, người yêu thì làm sao đây? Chúng
tôi muốn kể hầu quý vị chuyện tình của một người lính tha hương về tìm lại cố
nhân.
*****
Tôi đứng ngay tại Ngã
Ba Hàm Rồng nhìn dáo dác chung quanh. Buổi trưa nắng chang chang. Thỉnh thoảng
một cơn gió nổi lên cuốn theo những đám bụi đỏ mù trời. Tôi dụi mắt mấy lần cố
tìm những gì thân quen của
một quá khứ yêu dấu xa xưa. Người tài xế của hãng du
lịch chạy đến bên tôi thắc mắc:- Anh kiếm cái gì thế ? Con đường trước mặt đi về hướng Phú Nhơn đến tận Ban Mê Thuột, bên trái là ngõ về quận lỵ Phú Thiện và tỉnh Phú Bổn, còn đằng sau là con đường mình mới từ Pleiku ra đây. Anh muốn đi đâu thì cứ cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh đến nơi đến chốn.
Không lưu tâm gì đến anh tài xế, tôi vẫn đứng yên đó thầm nghĩ:
- Dù đã lâu lắm rồi nhưng làm sao quên được. Mình đã để lại một đoạn đời hoa bướm, một mối tình đầu tha thiết nơi rừng núi này. Quang cảnh chung quanh vẫn vậy, nhưng con đường trải nhựa có thêm nhiều ổ gà, vắng người qua lại và hàng quán xơ xác tiêu điều hơn xưa.
Rồi tôi trả lời bâng quơ:
- Tôi đang chụp hình.
- Tôi đâu thấy anh mang máy hình?
- Ồ, chụp hình trong đầu ấy mà.
Nguời tài xế há hốc mồm ra ngạc nhiên, anh ta nói lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ cho tôi nghe rõ:
- Mấy ông nội Việt Kiều thật là lẩm cẩm.