ptmai
Này em, đường vắng phố đêm,
Này em, đường vắng phố đêm,
Sương khuya hiu hắt lạnh mềm vai em.
Gió len ngõ hẹp êm đềm,
Giọt trăng xuyên lá rơi thềm lung linh.
Quạnh hiu em bước một mình,
Gót chân im giọng côn trùng nỉ non.
Bao nhiêu sỏi đá lối mòn,
Bấy nhiêu thương nhớ mãi còn nghìn sau.
Em đi, trời đổi sang màu,
Em đi, trời bước vào thu lá vàng.
Em đi, tình nở dở dang,
Em đi, sao dấu những hàng lệ rơi.
Tuổi hoa vừa chớm mộng đời,
Kiêu sa dáng liễu, một trời yêu thương!
Ai ru êm giấc mộng thường?
Ai ru lạc điệu cung thương não nề.
Ai khua tan ánh trăng thề,
Tàn hoa giữa độ, ê chề đường mây.
Vấn vương tình vẫn vơi đầy,
Thương con chim nhạn lạc bầy kêu sương.
ptmai
No comments:
Post a Comment