Bến cũ con đò còn đó
Cây đa nay đã già
Người xưa miên viễn nơi đâu
Cho nhạt màu trăng khuyết
“Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng chưa tròn!”[1]
Bình minh e ấp, đợi hoàng hôn bảng lảng
Gờn gợn nước sông, gió mơn man trăm ngàn nỗi nhớ
Thơ thẩn đếm thời gian vụn vỡ lung linh,
Khung trời chơ vơ mây lang thang mang khối tình đã lỡ
Lạc nẻo về, trôi mãi biền biệt đến muôn thuở nơi đâu
Vào đời nhau đôi chim sâu nắng mới
Mưa chiều về cánh lá khép lả lơi
Giấc chiêm bao chập chờn tiếng à ơi
“Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội”[2]
Lời ca dao ngậm ngùi nỗi cô đơn.
Tơ tưởng
Vòng tay ôm
Trong nôi ấm cuộc đời
Dòng nước mắt bồi hồi đợi tàn canh.
Màu không gian mong manh,
Tiếng thời gian cô quạnh
Hoàng hạc tung cánh tận trời
Nghiêng bóng chiều rơi đợi tắt
"Thương em nước mắt sụt sùi
Khăn lau không ráo, áo chùi không khô.”[3]
Thôi thế thôi đành nhật mộ thiên thu
Còn đâu thấy nữa,
Vương vấn dư âm văng vẳng lời ngọt tựa ca dao
Từ phương trời nào thăm thẳm
“Người xa người tội lắm người ơi”[4]
ptmai
[1] Phi Tuyết Ba
2, [3],
4
Ca dao
No comments:
Post a Comment