To anphong
1. DẤU KỶ
NIỆM
Nhiều khi muốn
làm một chuyến đi xa thăm bạn bè nhưng lại do dự ngập ngừng, rồi lại thôi, rồi
lại nhủ lòng đợi dịp nào đẹp trời sẽ đánh một vòng thảnh thơi nhàn du vãng cảnh
viếng người, học chút phong lưu mà quên mỏi mệt cơm áo gạo tiền.
“Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn.” * (Lão Tử)
Bỡi không gian
thăm thẳm góc bể chân trời và thời gian bất định vô lường, mà tuổi đời mỗi ngày
mỗi chất dày lên kỷ niệm đẩy chìm dần vào tiềm thức, tuy chậm nhưng chắc chắn
như một với một là hai; mơ hồ và đều đặn như con thoi mang mối chỉ cô đơn liên
tục luồn qua về trên khung cửi, dệt tấm vải đời dài thêm đến cuối làn sợi canh
tưởng chừng bất tận. Kiếp người là bóng phù vân vô thường giữa trời đất tuần
hoàn bốn mùa
“Vũ trụ bao la vô cùng tận
Nhân sinh tự cổ vốn vô thường” (Lão Tử)
xuân hạ thu
đông,hài hoà với nắng mưa, bềnh bồng với mây lang thang, vi vu cùng gió thoảng,
vương vấn với lá hoa, với hương lúa ruộng đồng, rộn ràng với tiếng chim ríu rít
réo bình minh lên đỉnh trời. Lắm khi im lìm quạnh quẽ, văng vẳng xa đưa tiếng
hạc lạc lõng trong sương gọi hoàng hôn vào tối. Tâm tư bảng lảng theo cung bậc
thói đời, có lúc lịm chìm vào quên lãng, có khi vươn cao tản mác muôn phương,
dõi tìm những xa rời mất mác như tiếc nuối cuối đời.
Tại những xa
xăm, rải rác năm ba người bạn cùng thủa học trò từng chung núp bóng học đường,
miệt mài đèn sách ê a chữ nghĩa, từ giáo khoa thường thức tới văn chương khoa
học, võ bị võ khoa, … thêu dệt nhiều kỷ niệm thời niên thiếu mà chúng luôn gắn
bó bền bĩ với cuộc đời, khó bị phai mờ.