Pages

Friday, September 02, 2016

DẤU KỶ NIỆM

To anphong
1.   DẤU KỶ NIỆM 
Nhiều khi muốn làm một chuyến đi xa thăm bạn bè nhưng lại do dự ngập ngừng, rồi lại thôi, rồi lại nhủ lòng đợi dịp nào đẹp trời sẽ đánh một vòng thảnh thơi nhàn du vãng cảnh viếng người, học chút phong lưu mà quên mỏi mệt cơm áo gạo tiền.
“Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn.” * (Lão Tử)
Bỡi không gian thăm thẳm góc bể chân trời và thời gian bất định vô lường, mà tuổi đời mỗi ngày mỗi chất dày lên kỷ niệm đẩy chìm dần vào tiềm thức, tuy chậm nhưng chắc chắn như một với một là hai; mơ hồ và đều đặn như con thoi mang mối chỉ cô đơn liên tục luồn qua về trên khung cửi, dệt tấm vải đời dài thêm đến cuối làn sợi canh tưởng chừng bất tận. Kiếp người là bóng phù vân vô thường giữa trời đất tuần hoàn bốn mùa
“Vũ trụ bao la vô cùng tận
Nhân sinh tự cổ vốn vô thường” (Lão Tử)
xuân hạ thu đông,hài hoà với nắng mưa, bềnh bồng với mây lang thang, vi vu cùng gió thoảng, vương vấn với lá hoa, với hương lúa ruộng đồng, rộn ràng với tiếng chim ríu rít réo bình minh lên đỉnh trời. Lắm khi im lìm quạnh quẽ, văng vẳng xa đưa tiếng hạc lạc lõng trong sương gọi hoàng hôn vào tối. Tâm tư bảng lảng theo cung bậc thói đời, có lúc lịm chìm vào quên lãng, có khi vươn cao tản mác muôn phương, dõi tìm những xa rời mất mác như tiếc nuối cuối đời.

Tại những xa xăm, rải rác năm ba người bạn cùng thủa học trò từng chung núp bóng học đường, miệt mài đèn sách ê a chữ nghĩa, từ giáo khoa thường thức tới văn chương khoa học, võ bị võ khoa, … thêu dệt nhiều kỷ niệm thời niên thiếu mà chúng luôn gắn bó bền bĩ với cuộc đời, khó bị phai mờ.


2.   LẬP CHÍ

Lớn khôn dần, biết nhìn xa trông rộng, biết so sánh và chọn lựa, đa số trong lũ bạn bè  bước tiếp theo dấu hài sĩ tử, lập chí công danh, tham dự quan trường, bon chen áo mão cân đai, nhà cao cửa rộng, rủng rỉnh bạc tiền, ra vào ngựa xe với kẻ hầu người hạ, cưới vợ lấy chồng con cái tay bồng tay dắt. Trải phong trần lưu lạc tha phương, có khi lên voi vinh hiển cũng có lúc xuống chó mang kiếp tục tử phàm phu.

Cũng có những thằng bút nghiên bỏ xó, sách vở đóng hòm, khoác áo trận giày chaud nón sắt, súng ngắn súng dài lưỡi lê lựu đạn, trui luyện “quân trường đổ mồ hôi chiến trường bớt đổ máu” (quân kỹ Biệt động đội Đinh Tiên Hoàng, Đồng Đế) cho mình đồng da sắt, gan dạ lì lợm chiến chinh. Ngày ra trường, đặt “Tổ Quốc Danh Dự và Trách Nhiệm,” “Tổ Quốc Đai Dương,” “Cư An Tư Nguy,”  “Tổ Quốc Không Gian” vào sâu kín trong trái tim tự hào của mỗi đứa.

Thằng thì chọn quân binh chủng bộ binh tác chiến mũ xanh, mũ nâu, mũ đỏ, mũ đen; đêm ngày hành quân rừng núi sình lầy, thân quệt lấm lem bùn đất địa ngục trần gian  khắp bốn vùng chiến thuật. Thằng thì tung cánh sắt cỡi mây lướt gió bảo vệ không gian tổ quốc. Đứa thì về duyên hải, duyên đoàn, thằng thì gia nhập hạm đội, thỏa mộng hải hồ, đời bềnh bồng theo sông dài biển rộng hải đảo trùng khơi bão đẩy sóng xô, xa bờ xa bến. Đứa thì dấn thân vào lực lượng sông ngòi cùng giang đoàn xung phong, thủy bộ, tuần thám, người nhái, biệt hải, hải tuần vượt lằn ranh vĩ tuyến vào sâu hang ổ địch quân. Đêm ngày án ngữ, truy kích khắp sông sâu suối cạn, kinh dọc vàm ngang chằn chịt, luồn xuôi lướt ngược rừng rậm Cà mau U minh trăm năm che ánh mặt trời, Đồng tháp lúa xanh gợn sóng mênh mông tận chân trời. Có những thằng mới hôm nào còn nghe lớn tiếng tao mày hằn học, chửi thề đanh thép dõng dạc trên siêu tần số giữa ba quân, mà nay nghe tin nó vừa tử trận, linh hồn ngậm cười trả xong nợ máu xương cho giang sơn tổ quốc, nương theo khói súng về miền viên miễn, không còn vướng mắc hận thù, không còn là chứng nhân cảnh nồi da xáo thịt nơi trần thế. Vĩnh biệt ân tình gia đình thân yêu, đoạn tuyệt nhân nghĩa bè bạn chi binh, bỏ lại sau lưng muôn ngàn chiến hữu còn gian nan ngụp lặn giữa lằn tên mũi đạn, tựa kề gang tấc tử sinh khi quê hương còn ngập tràn khói lửa chiến tranh, dân tộc còn máu đổ thịt rơi.
“Hồn tử sĩ gió ù ù thổi,
  Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi …” (Đặng Trần Côn/ Đoàn Thị Điểm)
Đời loạn lạc, tình lưu lạc, đến rồi đi, tương phùng rồi giã biệt phân ly.

3.   HOÀI NIỆM

Vào tuổi xế chiều, mắt mờ chân mỏi, mấy ai còn ung dung đếm thời gian trôi, khi  lòng mình chùng xuống chạm với tình người, thấy đời trẻ lại đôi mươi và tâm hồn lâng lâng lên nhẹ. Đem thời giờ nhàn hạ xuyến xao cùng với những bài thơ ngợi ca tuổi học trò, mà hồi tưởng thời mới lớn, khi tình yêu đầu đời chớm nở, sự hăm hở vô tư lự của tuổi thơ ngây, mà người tình là dung nhan hồng ẩn ngự trong tiềm thức, là bóng dáng của ước mơ thẹn thùng và kín đáo, của trân trọng và yêu thương. Có lúc trái ngang cuộc tình tan vỡ, làm kẻ độc hành tìm nhân ảnh mà một thời tâm tư nặng sầu thương. Lần giở lại từng trang thư cũ của những ngày tháng xa xưa, màu giấy lem luốc nhạt nhoà những dòng nguệch ngoạc lời tình tự dại khờ thời kẹp tóc húi cua hái hoa đuổi bướm mà lòng bồi hồi hoài niệm như giọt sương lăn xuôi cánh lá trước bình minh.

4.   VIỄN DU

Từ cô quận bên bờ Đại tây dương, con đường cái quan nối tiếp nhau, uốn lượn qua những bản làng, thành phố, thủ phủ, xuyên qua núi rừng, dốc đèo thung lũng, vượt qua sông suối, nông trại đồng bằng như chạy mãi về vô cùng.

Không phải lần đầu tiên, mà đã từng có nhiều cuộc vượt đường xa ngàn dậm, nhưng thời gian, không gian, tuổi đời có khác. Viễn du lần này thử xem năng lực còn sót lại được bao nhiêu. Nếu hoàn hảo, chắc hẳn gặt được niềm vui trọn vẹn, nhưng không biết sẽ có còn được lần sau.

Những dòng xe xuôi ngược về hai phương thăm thẳm, những hàng cây và bụi lá bên đường kết thành chuỗi bóng thẫm dài, thỉnh thoảng nhô lên những tấm biển báo, tốc độ giới hạn, tên thị trấn, thành phố, thủ phủ với khoảng cách còn xa lắc lơ phía đàng trước, tưởng quen thuộc nhưng có thể chưa một lần đi qua. Khi gần tới thì nhan nhản những biển cắm dọc hai bên xa lộ chỉ tên đường, dẫn lối ra vào, những quảng cáo thương mại đầy màu sắc sản phẩm, khách sạn, hàng quán, dịch vụ, chợ búa, trạm xăng, những cầu vượt … mỗi lúc một gần rồi vun vút chạy ngược về đàng sau nhỏ dần đến mờ xa mất hút. Trước mặt, sau lưng những xe đồng hành, hăng
hái như những chiến xa xung trận, lướt nhanh bỏ lại lớp khói lam nhạt tan mau và cũng có những xe như không mấy vội vàng, trụt lại sau mỗi lúc mỗi xa. Lắm khi thấy mình như kẻ độc hành trên đường thênh thang nơi đất lạ trời xa. Luôn tỉnh thức vững tay lái qua vũng tối đêm đen mưa bay gió giật, hay dưới trời quang mây tạnh tưởng như bơ vơ lạnh lùng.

Không hẹn, cũng phải dừng lại trạm châm đầy bình xăng, lau sạch kiếng xe nhòe nhoẹt bụi đường, vào bên trong vệ sinh, rửa mặt với nước mát lạnh cho tỉnh táo, mua cái bánh, pha ly cà phê nóng rồi lại tiếp tục hành trình. Ngày rồi đêm nối tiếp qua mau, có lúc bình minh rạng le lói sau lưng, chan hòa hơi nóng hưng hức ánh mặt trời buổi trưa xế chói chang trên đỉnh đầu, rồi vàng dịu hoàng hôn xuống dần trước mặt kéo đêm tối chậm lên. Chiếc xe bon bon qua đồng cỏ, có lúc luồn nhanh giữa những hàng cao ốc sừng sững dày khít trong thành phố, có khi lên dốc đồi cao hay đổ đèo xuống thung lũng, quang cảnh gập ghềnh vạn trạng muôn màu tình tự ôm con đường êm ru mà tâm thức nhắc nhở đường còn dài, miệt mài đi hoài sẽ tới với lòng rộn rã đếm theo từng dặm qua.

5.   CHỐN CŨ
           
Dù thăm thẳm, rồi cũng đến dừng chân nơi thành phố Diêm Hồ, thân quen từ hơn bốn mươi năm trước, là quê hương thứ hai ngoài đất mẹ chôn nhau cắt rún, trong thung lũng Đại Diêm hồ (Great Salt Lake Valley) mênh mông và hẻo lánh, bao quanh bỡi những rặng Wasatch, Rocky Mountain trùng điệp. Có những con đường một thời là những lối mòn quẩn quanh trong đồng cỏ, ruộng dưa khi mùa xuân tới, trải màu xanh gờn gợn về tận chân núi. Mỗi ngày quen mắt nhìn những phi cơ đi và đến sân bay nằm cạnh hồ nước mặn ở cuối cánh đồng trống phía xa. Và, ngôi giáo đường Mormon Temple biểu tượng của cư dân Mormon(The Church of Jesus Christ of Latter-Day Saints)  nguyên thủy lập cư đầu tiên nơi này trên đường North Temple gần dinh thống đốc sừng sững uy nghi trên đỉnh đồi cao nhìn thẳng xuống đại lộ State, mà nếu ai đã đến đây rồi, khi đi xa sẽ không thể nào quên. 

Ngày nay có quá nhiều thay đổi, cao ốc che chắn, đại lộ dọc ngang vẫn dưới bầu trời thân quen, phố phường như thay áo mới sầm uất và tiện nghi. Một quê hương hiền hoà và khiêm tốn, chiều dài vừa đủ gọn cho một xa lộ liên bang 15 bắc nam duy nhất xuyên qua và bề ngang lãnh thổ hẹp vừa cho hai xa lộ liên bang 70 và 80 đông tây mượn lối. Ngoài biên xa với những núi rừng, trãng thấp trãng cao,
Bingham Kennecott Copper Mine mỏ đồng lộ thiên hàng đầu thế giới, Salt Lake, Bear Lake, Ogden Lake, Powell Lake… những Bryce Canyon, Zion Canyon … những thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ, Park City, Snow Bird khi mùa đông về với những “Great ski place on earth” có một không hai, hấp dẫn hằng triệu du khách từ khắp nơi tới đây mỗi năm để hội họp, để chiêm ngưỡng, sinh hoạt và nghỉ ngơi an dưỡng. Đặc biệt Utah đã  tổ chức “thế giới vận động hội mùa đông 2002” tại thành phố Salt Lake, thu hút hàng triệu khán giả năm châu, thêm vào đó có hàng trăm ngàn thanh niên nam nữ tín đồ Mormon độc thân trước khi vào tuổi 20, đã tình nguyện toàn thời gian 2 năm công tác không lương, đại diện cho LDS Church truyền giáo (Mormon missionaries) đi khắp nơi trên thế giới. Ngày nay cả thế giới đều nghe và biết nhiều về Utah.

Xa thành phố này đã lâu, hôm nay trở lại, ngoài sự mừng vui đoàn tụ gia đình, các con giờ đã trưởng thành tự vươn lớn, thành danh trên chính đôi chân mình, cha mẹ không còn phải bận lòng, được an ủi và hãnh diện chu toàn trách nhiệm khi nhìn chúng hạnh phúc trong niềm hạnh phúc riêng tư mỗi đứa. 
Gặp gỡ bạn bè thân quen, ngỡ ngàng như có điều trách móc. Những bắt tay, những chào hỏi đậm tình thân hữu hàng xóm, đồng hương.

Đến thăm Tô Lập Hiến định cư tại thị xã West Valley qua ngả HO. Vất vả xây dựng an cư lạc nghiệp từ tay trắng, hạnh phúc bên con cái đã có cơ ngơi quây quần gần gũi. Ổn định và an phận với hưu trí.
Sau mấy lần bạo bịnh, đời sống tuỳ thuộc vào y dược và nhà thương. Một ngày mùa đông  giữa thàng 2/2016, Tô Lập Hiến đã rời bỏ trần gian tạm dung này theo chân VĐ Tại cũng từ SLC trở về niết bàn nguồn cội.

6.   NHỮNG NGƯỜI BẠN THỜI CHIẾN CHINH LỬA KHÓI

Thời gian dừng chân tuy dài nhưng không đủ để ôn lại kỹ niệm ban sơ. Rời SLC sáng thứ năm đi California, QL15 quá quen thuộc đã qua lại hầu như cứ khoảng hai, ba tuần một lần, suốt hơn mười
năm lưu viễn xứ; con đường xuyên bang vượt đèo núi trùng trùng, có lúc quanh co, có khi thẳng tắp thênh thang. Thỉnh thỏang bên đường gặp vài cây cao lạ lẫm khẳng khiu đứng cô liêu, nghiêng tàng về phía có dòng suối lượn thăm thẳm dưới chân đồi. Hễ sau mùa tuyết tan, cây um tùm cành lá che dày bóng mát,  khi hè đến, trơ dáng gầy lơ thơ vài chiếc lá hẩm hiu sót lại trên cành, như bám víu, ngóng chờ chút mưa rào ướt đất, cho hồn cây tỉnh lại giữa hoang vu.

Qua quãng đường dài, đến Las Vegas chiều cùng ngày, ghé thăm NgĐ Khang, người bạn cùng khoá, từng chung đơn vị tại BTL. Khang nhập cư thành phố đỏ đen này từ ngày trời sập, hai vợ chồng vượt khó tận tụy lao động và đạt vinh quang. Đã hưu trí sống hạnh phúc với hai con trai và cháu nội, sở hữu căn phố khang trang và tiện nghi, nơi đây cũng là tụ điểm cho bạn bè từ các nơi xa có dịp dừng chân thử thời và cũng được niềm nở đón tiếp họp mặt trong tình thân hữu. Là cư dân đại mạc, hễ tám giờ tối chàng phải trùm chăn, bạn bè có gọi cứ để tin nhắn.  Hôm sau dậy sớm, nhâm nhi tách cà phê đắng nhìn mặt trời hừng
thiu sa mạc, chờ phu nhân sửa soạn bữa điểm tâm và trả lời nếu có bạn bè gọi tới đêm qua.

Gần cuối thu nhưng Nevada vẫn hừng hực như Xích hỏa thung lũng (Firevalley,) mới buổi sáng, nắng chói chang mà phố đã đông người qua lại, các casinos dập dìu khách thập phương. Tiếng nhạc, tiếng cười nói ồn ào, tiếng động cơ xe cộ huyên náo, trộn lẫn vào nhau bung ra thứ âm thanh hỗn độn, tạo Las Vegas một sắc thái Vegas chẳng giống nơi nào.

Như hai tên diễu, cũng lên cũng xuống cầu thang cuốn, cũng len vào
những hàng máy kéo, nạp một đồng vào máy penny kéo vài phát thua sạch trơn! Vừa đi vừa liếc liếc dòm dòm những bàn xì phé, xì tố, roulette … giống những thằng lụ khụ lạc loài đi học đòi kiểu dân chơi,  nhìn nhau cười như hai con khỉ già nham nhở …
Bước xuống đại lộ Vegas, rảo cùng thiên hạ dọc qua những lộ chính để còn nhận thấy rằng Las Vegas vẫn rực rỡ và hấp dẫn cả hằng trăm năm nữa, nhưng không biết túi của Vegas cạn hay sâu, lành hoặc thủng! Lòng vòng chụp vài tấm hình để khoe với bạn bè rằng “tớ có ghé qua đây!”

7.   LITTLE SAIGON – THỦ ĐÔ NGƯỜI VIỆT TỊ NẠN VC

Sáng thứ bảy, cùng Khang đi California như dự định. Trong sương sớm mai, xa lộ 15 xuôi nam còn thưa vắng, chiếc xe sáu máy hăng như “chiến xa Hummer” lao vun vút giữa sa mạc Iraq. Đến Westminster trưa cùng ngày. 

So với khoảng 15 năm trước, thủ đô Little Saigon nổi tiếng, tâm điểm của những thành phố Santa Ana, Westminster, Fountain Valley, Garden Grove thuộc quận Cam (Orange County) California nói riêng và cho cả người Việt trên khắp thế giới nói chung; ngày nay thay đổi khá nhiều. Dù giá sinh hoạt khá đắt đỏ cũng như giá nhà đất rất cao, nhưng là vùng đất lành, người Việt tị nạn VC từ khắp nơi đổ về định cư sinh sống hay thăm viếng mỗi ngày thêm đông đúc. mà điểm hẹn đến trước hết như một điểm mốc là Phước Lộc Thọ, một thương xá sang
trọng đầu tiên trên đường Bolsa gần ngã tư Magnolia, kể từ 1975, khi làn sóng người Việt tị nạn VC đến an cư lạc nghiệp nơi này.

Một thủ đô VN ngoài Việt Nam, Sài Gòn Nhỏ - Little Saigon, của người Việt tị nạn Việt cộng, trung tâm nuôi dưỡng và bảo vệ văn hóa bốn ngàn năm Hồng Lạc, cái nôi hun đúc tinh
thần Việt quốc gia suốt hơn bốn mươi năm qua, nơi có đời sống xã hôi và giáo dục nhân bản khai phóng, công bằng bác ái, mọi người được thừa hưởng đầy đủ mọi quyền tự do dân chủ, dân quyền và nhân quyền, được bảo đảm bỡi hiến pháp và luật pháp. Nơi mà những kẻ nhân danh người thắng cuộc có đến đây chỉ được hưởng nhân quyền và tự do vãng lai như một người lương thiện mà không được phép phô trương chính kiến, tư tưởng nô lệ cũng như biểu tượng của chính cá nhân hay tập thể mình. Nếu đến công cán cho chế độ VC, theo luật thành phố, phải xin phép trước ít nhất 15 ngày để được bảo đảm an toàn.

Khu vực trở nên nhộn nhịp sầm uất, nhất là những khu thương mại, những trung tâm đại lý và mua bán hàng hóa cao cấp, những văn phòng dịch vụ, chuyên môn luật sư, bác sĩ, nhà thuốc, những siêu thị (supper markets,) chen lẫn những khách sạn, phòng trà, nhà hàng, tiệm cà phê… khắp nơi, san sát
kề nhau, tầng trệt tầng lầu dọc theo những đại lộ Fairview, Harbor đi dần về Euclid, Brookhurst rồi Magnolia, Beach Boulevard và nữa về phía tây. Đóng khung vào giữa những đại lộ chính Garden Grove, Westminster, Bolsa. McFadden … về phương nam.

Ghé lấy phòng tại khách sạn Little Saigon Inn ở góc Brookhurst Westminster, rồi cùng nhau đến gặp bạn bè trong bữa ăn trưa hội ngộ tại Royal Restaurant, trên đường
Westminster.
Nơi đây đã có mặt vợ chồng HT Thuần, NV Hưng, NT Phiệt, NX Bình, NV Nhàn, MV Ruyên, HV Treo, TT Hường, TH Phụng, NA Tuấn, TS Tam phu nhân và phu nhân TQ Việt đang ngồi quanh những bàn tròn vừa chuyện trò vừa chờ đợi. Trong không khí hân hoan gặp gỡ bất chợt sau gần 15 năm xa bờ xa bến, nay tạm ghé chân. Những trần tình dang dở giờ luân lưu, những
bâng khuâng đứt đoạn giờ kết nối, những tâm sự giao thoa cùng hàn huyên từng bỏ ngỏ nay xe xoắn lại trong từng lời nói, từng bắt tay, từng nụ cười, gợi nhớ thời còn chinh chiến, sau những cuộc hành quân, những chuyến hải hành, có những lần gặp gỡ mỗi dịp dừng chân, trên bến xưa Đà Nẵng, Qui Nhơn, Nha Trang, Vũng Tàu, thủ đô Sài Gòn, Phú Quốc, hay Mỹ Tho, Tân Châu Hồng Ngự, Châu Đốc, Long Xuyên, Cần Thơ Bình Thủy... luôn chia sẻ tình huynh đệ chi binh, tình quê hương mang nặng trên vai tuổi trẻ trách nhiệm lúc đất nước ngập can qua.
Hôm sau cùng nhóm bạn bè đến y viện thăm L Hoàng. Gặp nhau, anh nở nụ cười tươi trên môi. Tuy bị tai biến não hơn 10 năm qua, và hiền thê cũng rũ gánh bỏ lại anh với thân tàn phế bơ vơ giữa đời hẩm hiu. Nhưng tinh thần anh vẫn tỉnh táo và minh mẫn, vẫn nhận diện và nhớ tên từng đứa bạn bè, nhớ và kể lại chi tiết nhục vinh gian khổ thời quân ngũ. Những người bạn “cổ lai hy” này đem được cái ngã đặt dưới chân tủ sách thánh hiền, kéo tha nhân lại gần trong tầm tình thân ái nhân nghĩa, quên giận hờn, cùng thông cảm tình đời và chia sẻ tình người.

Ghé thăm vợ chồng niên trưởng khoá 7, nguyên CHT/CCYT/TV/VT. Ông bà sống trong một mobilehome khang trang tại khu Bolsa-Brookhurst. Tuy cao tuổi, hơi gầy nhưng ông còn minh mẫn sảng khái, bà thì bắt đầu quên dần quá khứ. Mời ông bà bữa ăn thân mật tại buffet trên góc đường Euclid và katella. Trong khi ăn, hỏi bà cảm thấy thế nào, bà trả lởi “ngon lắm,” hỏi thăm về các con cháu, bà còn nhớ tên chúng nó và nơi ở, như vậy tri thức của bà còn khá.
Đưa ông bà về cư xá rồi chào từ giã nhưng không hẹn ngày tái ngộ. Đi San Diego.

8.   SAN DIEGO

Ghé San Marcos thăm Hoa em chị Việt. Quen cô em từ sau chuyến công tác tuần dương vĩ tuyến 17 đầu tiên, cặp bến Tiên Sa Đà Nẵng ghé thăm Việt lúc Việt đang phục vụ LLHT và chưa cưới chị Việt. Bất chợt đến vội vàng và chia tay hối hả trong hoàng hôn, cho người ở lại ngỡ ngàng lặng lẽ nhìn theo.
Đến San Diego phố đả lên đèn. Phần vì trời tối, phần vì khung cảnh thay đổi quá nhiều, mặc dù đã từng sinh sống nơi thành phố này hơn mười năm, vẫn khó khăn tìm lối tới khách sạn ở khoảng cuối đường Mirama Road. Sau khi ổn định chỗ trú, điện thoại liên lạc gia đình của hai người em và người bạn cũ làm chung hãng nhưng không có hồi âm, đành chờ đến sáng hôm sau, thứ hai. Gặp nhau tại Phở Bolsa, trên đại lộ Mira Mesa, gần đường Black Mountain, một tiệm ăn quen thuộc khoảng mười ba năm trước, chủ tiệm là chị em chú bác với Đặng Trần Dũng Đức Thịnh. Riêng người bạn đồng nghiệp vì không nhật tu địa chỉ nên thất lạc. Đến nơi ở cũ trên đường Hillery, thăm người quen và tại nơi đây gọi để ghé thăm Huyền Lan, em của Dư Thế Long nhưng không gặp, mãi lúc lâu sau Huyền Lan đang công tác tiểu bang xa gọi lại. Điều nực cười, cùng ở gần và đối diện nhau trên cùng một con đường Hillery rất ngắn suốt hơn mười năm mà không gặp mặt, thế mới thấy con tạo khéo trêu ngươi!
Mira Mesa ngày nay thay đổi toàn diện, phố phường đường sá, sầm uất và những thương xá phồn thịnh ồn ào. Mirama college không còn èo uột như hồi thập niên bảy mươi, ngày nay là một campus vươn cao, từng dãy cao ốc đồ sộ, xe cộ, sinh viên ...

Trên đường trở lại quận Cam (Orange County,) ghé Vista thăm vợ chồng Trương Phi Hùng, người bạn thân cùng lãnh Hộ tống hạm Ngọc Hồi HQ 12 Tại CCHQ Philadelphia và về VN cùng phục vụ trên chiến hạm một thời gian khá lâu và cùng cư ngụ chung cư xá SQ HQ Cửu Long cho tới ngày sập trời. Ngày nay “cặp đôi hoàn chỉnh” này đều nghỉ hưu và sở hữu một tư dinh xinh xắn toạ lạc trên ngọn đồi nhìn xuống thung lũng Vista êm đềm, tuy nhiên Hùng vẫn còn làm việc bán thời gian để giết bớt thời giờ nhàn rỗi. Thỉnh thoảng đi thăm vợ chồng con gái và 2 cháu ngoại đang sống ở thành phố xa.

Trở lai Westminster, tìm thăm những người bạn chung lớp chung trường thời học trò, mà suốt nửa thế kỷ qua, chưa gặp hay không thường gặp gỡ.
Ghé đến Hoà Bình Khai Thuế, trên lầu khu thương mại Bolsa, thăm TT Yến. Yến là một người đầy nghị lực và mẫn cán, tận tuỵ chu toàn thiên chức vừa làm mẹ vừa làm cha lo toan cho cả bốn đứa con
đều thành danh thành tài. TT Yến đang đảm trách dịch vụ thuế má thương mại tại một vị trí suốt hơn mười lăm năm qua, với các con trợ giúp quản trị và điều hành dịch vụ.

Đến Garden Grove thăm NT Hạnh cô bạn cùng lớp ngày xưa, vẫn vóc dáng mảnh mai, giọng Quảng bình lơ lớ, một thời là giáo sư trung học tại Sài gòn. Sau cuộc đổi đời bi thảm, tìm đường đến Mỹ muộn màng, mang theo tâm trạng tả tơi vì sự mất mác vô cùng to lớn trong đời. Một mình vừa học vừa bương chải nuôi con khôn lớn. Hạnh đang quản lý một văn phòng bảo hiểm Farmers trên đường Westminster gần Euclid. Gặp lại bạn xưa, Hạnh đóng cửa văn phòng và đến một quán ăn gần đó vừa chuyện trò vừa thưởng thức hương vị đặc biệt Huế, tại nơi này gặp được TT Tấm, cô Bắc kỳ nhỏ của thời năm mươi năm trước, người con gái luôn nhìn đời như nhìn trời mây hoa lá với nụ cười luôn nở trên môi và ngày nay vẫn thế, vẫn để thời gian đuổi theo không kịp.
Những ngày lưu lại miền nam California không nhiều để nghe và biết hết mọi điều, mọi chuyện, nhưng đủ để nhận ra rằng bạn bè đang có cuộc sống ổn định và an khang ở tuổi về chiều.

9.   ĐƯỜNG LÊN BẮC CALIFORNIA

Sáng thứ sáu, dậy sớm hơn để chuẩn bị khởi hành San Jose, bắc Caliifornia, ngồi thưởng thức bữa ăn sáng thật tuyệt vời do chị Thuần sửa soạn, vừa chuyện trò và cản ơn sự nồng hậu tiếp đãi của vợ chồng Thuần suốt những ngày dừng chân tại Thủ Đô Tị Nạn trước khi lên đường. Ngoài ra chị Thuần còn gói bánh, trái cây ướp lạnh, nước uống sẵn trong một túi xách để đem theo ăn uống dọc đường và hối mau khởi hành, không quên chúc bình an.
Bắt tay từ giã vợ chồng Thuần như chào tất cả bạn bè thân quen cũng như Sài Gòn Nhỏ (Little Saigon)
Theo Chapman về hướng đông, vào xa lộ 5 chạy lên hướng bắc xuyên qua thành phố Los Angles, thành phố mà hầu hết các xa lộ, đại lộ đều luôn luôn kẹt xe nhất là giờ họp và tan sở.

Vất vả lắm mới qua được chặn đường mà tất cả xe cộ đều chỉ có thể nhúc nhích được như rùa bò này, tội cho những xe bốn máy nhỏ không có máy lạnh, người lái xe trông giống như người thợ nướng bánh mì trong lò, mặt đỏ gay mồ hôi nhễ nhại. Với thời gian này, nếu bình thường thì ít ra cũng đã vượt được hàng trăm dặm đường dài, nhưng lúc kẹt xe chỉ mới di dịch được khỏang mươi dặm đường. Đồng hồ nhiệt độ của máy chỉ lên gần tới đỉnh mà lòng xót xa, cũng may trước khi lên đường đã đổ đầy bình xăng, nếu không, hết xăng xe chết máy nơi đây lúc này thì chẳng biết phải làm sao! Cho đến khi ra khỏi được đoạn “đường kinh dị” mà không biết tại sao đã bị nghẹn ứ như vậy, tuy thênh thang nhưng xa lộ với 4,5 làn mà xe cộ vẫn nườm nượp nối đuôi. Dự trù đổi sang xa lộ 99 ghé Bakerfield thăm vợ chồng NgV Hưng nhưng trời đã xế chiều mà đường đi San Jose còn quá xa nên đành lỗi hẹn, giữ xa lộ 5 tiếp tục hành trình bắc tiến.

Trời vào cuối thu, nhưng nắng California vẫn còn gay gắt. Vững tay lái quanh co lên đèo xuống dốc trên xa lộ, xuyên qua cánh đồng bằng mênh mông đến tận chân rặng Sierra chạy dài nam bắc mờ xa
bên trong. Hai bên đường là những nông trại rộng lớn, với cây trái đứng thành hàng héo nắng như gục đầu. Những vườn nho cao chừng ngang ngực xanh úa song song thành giồng thành luống dài thăm thẳm. Những thửa đất trống thênh thang màu nâu nhạt được cày bừa phẳng phiu không còn bụi cỏ gốc gai trải rộng xa lắc cuối tầm nhìn, lâu lâu vài cơn gió xoáy tung bụi mịt mù trong giây lát rồi trả lại tĩnh mịch cho khoảng không gian. Thỉnh thoảng có những tấm biển lớn dựng dọc bờ rào nông trại, với dòng chữ rõ nét đập vào mắt người ngược xuôi trên xa lộ, như một “khẩu hiệu,” một tiếng kêu tan loãng bất lực trước thiên nhiên, tiếng rên rỉ phản đối chính sách tiết chế và kiểm soát nước tưới của chính quyền, vì hạn hán đang đe dọa tiểu bang thiếu nước dùng trầm trọng. Trước mặt, sau lưng, những chiếc xe với những kiểu dáng, màu sắc khác nhau, nối đuôi từng làn hay cách quãng, giữ tốc độ đều đặn chạy một cách vô tình không ganh đua vội vã. Có khi qua những quãng đường thưa vắng, chỉ một mình rong ruổi dưới nắng chiều vàng giữa phẳng lặng mênh mông.

Đến Los Banos, đổi sang xa lộ 152 chạy qua quãng đường đèo dài ngoằn ngoèo dốc dài dốc ngắn nối vào xa lộ 101 tại thị trấn Girol, tuy là tỉnh lộ nhưng xe đông nườm nượp, tốc độ giới hạn 50, 55 dặm/giờ, lũ lượt qua Morgan Hill, tiếp tục đi thẳng về San Jose, San Francisco …

10.   SAN JOSE VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN

Mặt trời vừa lặn cũng vừa tới thành phố San Jose, nơi mà lâu lắm trước đây đã có mấy lần ghé qua, hôm nay trở lại cảm thấy lạ lẫm phân vân. Ghé trạm xăng châm đầy bình, điện thoại chào H Hải, bạn thân cũng là thâm niên hiện diện nơi này, hỏi nơi tạm trú cho thuận tiện gặp gỡ bạn bè vào ngày mai, thứ bảy.
Sau khi ổn định chỗ nghỉ ngơi, điện thoại cho Ng.T. Hằng, Đ Duy Nhượng những người bạn bắc kỳ
54, cùng trường chung lớp từ thời tiểu học tới trung học. Chiều tối hôm đó tìm tới thăm vợ chồng Hằng khi ông bà đang dùng cơm; ngạc nhiên lắm với người khách đến không ồn ào, là bạn mà không có lời thông báo trước nên lỗi nghĩa đón mời, dành dịp nào khác nếu còn. Hai người đã nghỉ hưu và sống hạnh phúc trong ngôi biệt thự xinh đẹp trên đường Middlebough, các con đã có gia đình riêng, cứ đến cuối tuần hay ngày lễ đều dắt díu đàn con về thăm và làm rộn ràng ông bà ngoại.

Như đã hẹn, sáng sớm thứ bảy, Duy Nhượng, người bạn thiếu thời và cùng là đồng đội  sinh hoạt hướng đạo, tới đón đi uống cà phê tại quán cà phê Việt trong vùng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai đứa đào bới bao nhiêu tích cũ chuyện xưa nào bạn nào tình, ngay cả chuyện phục vụ dưới cờ của một
thời oanh liệt đem ra mà hàn huyên, bạn ta cũng không quên giới thiệu một kế hoạch cho cộng đồng đang manh nha thành hình.

Về tới khách sạn, Ng V Bé và Ngô Ng Liên đậu xe trước cữa chờ đưa tới Paloma Cà Phê trong thương xá Paloma Grand Century tại góc đường Story Rd và Mc Laughlin Ave gặp gỡ bạn bè đang họp nhau chờ cuộc hội ngộ bỏ túi vội vàng và bất chợt. Ng.V Viễn, H Hải, L.K.Ngân, Ph H Thuận, Ngô X.Lý, Văn Ph.Nhung… những thằng bạn từng chia sẻ cam go kỷ luật huấn luyện quân sự, chuyên nghiệp và văn hóa tại quân trường hay gian truân hải nghiệp. Cả đám quây quần quanh bàn tiệc thịnh soạn, từng ly rượu chát nồng nàn, cạn rồi đầy, lại cạn, từng chai lại từng chai dựng thành hàng nơi đầu bàn. Chuyện kể, chuyện cười xưa và nay kỷ niệm hải hành sóng gió trùng khơi; giang hành tuần tiểu, án ngữ phục kích gian nguy; về bến với tiểu lễ trắng thẳng nếp dạo phố tìm chút an lành. Những nuối tiếc, những chua cay mất mác, được thua lẫn lộn trong âm ngữ mày tao chất phát Nam kỳ “bình dị chân tình,” mà sau mấy mươi năm gặp lại, những khuôn mặt với vóc dáng mà thời gian đã cướp đi nét thanh xuân và phủ lên lớp vỏ già nua cằn cỗi, tóc bạc răng long, mắt mờ chân mỏi, nếu không tự xưng tên họ chắc khó nhận ra “mày là thằng nào?” và biết mày từ đâu tới.
Lần tương ngộ không biết dài lâu bao nhiêu cho đủ, nhưng rồi cũng phải chia tay, ngày gặp lại chỉ là ước mong; nguyện sao cho được bình yên an hưởng tuổi xế chiều. Rời Paloma Cà Phê, cùng vài người bạn còn dư thừa chút tự do, rủ nhau quanh quẩn tìm nơi a dua ăn cho cạn một ngày phong lưu, uống dặm vài chai lếu láo, tiếp nối chuyện đời, chuyện nhân gian, xã hội. Đứa nào cũng chếnh choáng ngà say. Cuộc gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng đậm tình người, tình thân hữu, thấm vào lòng mỗi đứa khi chia tay như nhắn nhủ, luyến lưu trong văn chương “mày tao” nồng như rượu nếp than nam kỳ.

11.   ĐƯỜNG VỀ

Sáng sớm chúa nhật, Duy Nhượng đến đón lại Paloma Cà Phê. Uống tách cà phê cuối với Nhượng rồi giã từ San Jose, thung lũng hoa vàng kết nụ vinh quang cho đồng bào tôi tị nạn VC nhận nơi đây làm quê hương thứ hai. Theo xa lộ 680, đổi qua xa lộ 5 lên hướng bắc, tới Sacramento chuyển sang xa lộ 80 đông về lại Utah.
Trong đêm tối, vượt đường đèo quanh co, nhiều khoảng hẹp và chênh vênh, một bên là vách núi một bên là vực sâu, quang lực hạn chế, tầm nhìn thu ngắn, mắt chăm chăm không rời vạch vàng vạch trắng song song lòng đường, đầu óc căng thẳng như có hăm dọa vô hình đang đuổi theo hay rình rập
bên đường, gần như quá mệt mỏi qua suốt chặng đường dài, mà không gặp một trạm dừng chân nào để người và máy tạm nghỉ ngơi giây lát. Cứ tiếp tục mãi cho đến khi trời gần sáng, tầm nhìn phóng khoáng và xa hơn mới cảm thấy được chút thoải mái. Đang đổ dốc, gặp khu nghỉ bên đường (Rest area,) khấp khởi mừng ghé vào. Vốc vài bụm nước mát lạnh rửa mặt, cảm thấy dễ chịu và tỉnh táo hẳn ra, lững thững bước ra ngoài sân, rảo bộ giữa cảnh núi rừng còn ngái ngủ mờ sương, làm vài động tác nhẹ vươn vai, ưỡn người, xoay vặn thân mình trái phải đôi lần, những mệt mỏi chất chồng từ hôm qua tan biến dần. Trở lại xe uống một hớp cà phê mua tại trạm xăng bên đường trên phần đất California từ chiều hôm qua còn sót lại, đắng nghét và lạnh ngắt nhưng vẫn còn tác dụng làm tỉnh táo thêm lên.

Chào ngày mới cũng là lúc trở lại xa lộ tiếp tục vượt núi rừng, với tinh thần sảng khái bên tay lái sau mươi phút nghỉ ngơi, chiếc xe êm ái đổ giốc trước bình minh rực rỡ như chưa bao giờ mệt mỏi. Trước mặt, đường đi vẫn còn thăm thẳm, bỏ qua những thị trấn rải rác bên đường, đến Reno, thủ phủ của Nevada, ghé đổ đầy bình xăng và mua một ly cà phê lớn, muốn vào casino nghỉ ngơi và xem thiên hạ, đồng thời kiếm chút gì ăn lót dạ, nhưng lái xe đảo một hồi lại trở về chốn cũ, một thành phố so với những tiểu bang khác thì đây như là một thị trấn nhỏ, nhưng náo nhiệt, đèn xanh đèn đỏ tại hầu hết
mỗi ngã tư của từng lô đất hẹp. Lái xe trong thành phố này
còn mỏi mệt hơn chạy thong dong ngoài xa lộ, nên đành thôi, lòng vòng tìm lối vào xa lộ và bỏ lỡ dịp vui.
Thêm một ngày ròng rã qua Nevada, nhiều lúc như lẻ loi trên những đoạn đường xuyên đại mạc hoang vu, trống trước vắng sau. Lâu lâu, xuất hiện bóng dáng của lữ điếm đơn lẻ cùng một quán ăn nhanh nhỏ đứng chơ vơ bên cạnh một trạm xăng cô độc với vài chiếc xe lặng im đậu ngoài xa.
Càng về đêm, trời Nevada càng nguội bớt, đến Wendover tạm rời xa lộ chầm chậm chạy dọc theo đại lộ chính của thị trấn, tâm hồn lắng nhập với khung cảnh náo nhiệt trong ánh đèn màu quảng cáo hừng lên rực rỡ từ những tửu lầu lữ điếm và sòng bạc hai bên đại lộ sáng cả vùng trời, chạy dài cho đến cuối đại lộ và nhập vào xa lộ, tăng tốc qua biên giới vào Utah.  Về đến Jordan rạng sáng thứ ba.
Nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục hành trình xuyên bang đi Colorado thăm viếng Ng Đ Nam.

12.   DENVER

Xem xét tình trạng nước, nhớt máy, bánh xe, đổ đầy xăng cho hành trinh kế tiếp. Ghé mua phần ăn sáng với ly cà phê lớn, rời thành phố, theo xa lộ 80 đông về hướng Wyoming, xa lộ quen thuộc của vùng Trung Tây, uốn mình theo những dốc đèo băng qua rặng wasatch và Rocky Mountain. Thỉnh

thoảng ngang qua những thị trấn nhỏ nằm sâu bên trong cách xa xa lộ, ngòai những cây xăng với tiệm
tạp hóa nhỏ đứng sát bên đường, giúp tiện nghi cho lữ khách dừng chân giây lát nghỉ ngơi.
Không đổ xăng tại thị trấn Laramie dự trù sẽ đến Buford, cây xăng được nghe danh của người Việt từ Sài gòn đến đầu tư cách nay không lâu và tự phong là thị trưởng Buford với dân số 1 người, nằm bên tay mặt xa lộ (nhìn vế hường đông) giữa Laramie và Cheyenne thủ phủ của Wyoming. Buford hiện hữu nơi này từ nhiều thập kỷ qua. Ông “tân thị trưởng”

làm đình đám ngày khai trương cây xăng và đổi tên Buford nguyên thủy
thành “PhinDeli Town Buford” và bán cà phê nóng cho khách viễn du xuyên bang khi ghé đổ xăng. Thật không may, khi ghé vào trạm xăng Buford đang trong khung cảnh tứ bề hoang vắng, các vòi bơm đều bị khóa, cửa nẻo của quày cũng được khóa bằng dây xích với bảng thông cáo đóng cửa dịch vụ. Không biết ông “thị trưởng PhinDeli” đi về đâu? Đành cố chạy với bình xăng gần cạn tới trạm xăng tại giao lộ xa lộ 80 và 25 rồi theo xa lộ 25 tiếp tục xuống Denver.
Đến Superior Denver thì trời tối hẳn, không quen cảnh lạ đường xa, tới được khu tân lập thật khó khăn, những con đường quanh quanh từ lán cỏ khóm hoa đến cột đèn thoang thoáng dưới ánh điện mờ mờ, tất cả đều mới, mọi vật đều lạ. Nam ra tận ngoài cửa, mừng vui siết tay chào đón người từ

phương xa đến đây cuối mùa lá rụng 2015, mà gần nửa thế kỷ chưa hề gặp lại nhau từ lúc rời quân trường. Hai vợ chồng đã nghỉ hưu trí, sống hạnh phúc trong một biệt thự đa cấp rộng rãi khang trang xinh xắn, đủ chỗ cho vài ba cặp bạn bè đến thăm viếng cùng lúc ở lại. Nam là goftplayer thiện nghệ
rất đam mê, hầu như ra sân mỗi ngày, phu nhân thì chăm sóc việc nhà, việc xã hội, tới lui thăm con cháu hay lo toan sum họp gia đinh mỗi thứ bảy ngoài vợ chồng đứa con đang sống ngoài tiểu bang.

Sáng hôm sau, Ng. Có từ Aurora lên, cùng hàn huyên trong bữa bún cá tuyệt vời do chị Nam đãi. Có nguyên là SQ biệt hải can trường, hễ có dịp về Sài gòn công tác hay tham dự thuyết trình HQ, anh luôn luồn chiếc beret đen dưới cầu vai và cài cấp bậc trên khuy áo, gặp nhau, hai đứa dắt lên CLB trên sân thượng của BTL, khui vài chai nói chuyện sống còn và hẹn hò đưa đón em gái hậu phương. Ngày đó anh là người hùng vạm vỡ hiên ngang, coi nhẹ cái chết, nhưng bây giờ, hơn 40 năm sau anh như người bất đắc chí, vẫn nói vẫn cười vẫn khôi hài, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa sự thảm não. Sống cạnh gia đình con gái mỗi ngày đưa đón cháu ngọai đi học, thỉnh thoảng trộm nhìn hay đẩy đưa lời vu vơ cùng nàng góa phụ hàng xóm làm nguồn vui hoa hòe sớm tối cuối đời.

Ba thằng như ba lão ngự lâm thua trận, kéo nhau xuống phố Denver, vào quán Việt New Saigon Deli, rước mỗi đứa năm ba chai men cay, gắp vài đũa mồi sưởi lòng “kẻ thua cuộc” mà hơn bốn mươi năm chưa ngui hận bị bức tử hạ màn. Ngồi chung lại với nhau, moi những chuyện từ thuở hàn vi, thời chinh chiến, những ngày tháng xuôi ngược bôn ba cuối bãi đầu sông, dưới lằn đạn xuyên ánh hỏa châu, sống chết như trêu ghẹo cợt đùa; nhắc lại chuyện tình yêu hò hẹn đợi chờ, đến rồi đi, yêu thương rồi tan vỡ, rồi hận tình; ba gai quân kỹ, thăng cấp rửa lon, rồi say, rồi quên. Những mẫu chuyện mà chỉ có những thằng lính hễ có dịp chụm lại với nhau là đứa nghe đứa nói huyên thuyên…

Lần nữa lại nói lời chia tay các bạn, những người bạn cùng thời lửa khói, nợ giang sơn tuy chưa trọn vẹn đáp đền, nhưng vừa đủ để kiêu hãnh và cũng bù đắp phần nào tuổi trẻ đã tận tụy hy sinh. Rời gia đình Nam khi trời chưa sáng, đường còn mịt mù bóng đêm, Nam dẫn ra tận xa lộ, chào nhau trên âm thoại nhắc người đi tiếp tục hành trình an lành và vui lòng kẻ ở lại quay về. Gặp nhau rồi từ giã tụi mày hôm nay ôm theo kỷ niệm bọt bèo quá khứ của từng đứa và gói gắm chút tình huynh đệ cuối đời để một mai gởi trả lại cho sông núi quê hương.

Trên đường trở lại Utah, ghé qua Park City, khu du lịch, thể thao, văn hóa và an dưỡng, thăm viếng người thân để được an lòng và hãnh diện về sự thành tựu. Về đến Jordan coi như trải qua hơn nửa đoạn đường du hành gom góp kỷ niệm.

Tháng 10, trời Utah trở lạnh nhất là vào ban đêm, đôi khi có vài cơn mưa ướt đất và thỉnh thoảng những trận tuyết đầu mùa phủ trắng xuống tới lưng chừng đồi có khi trải thảm lòng thung lũng, hiện hữu vài hôm rồi tan loãng. Những làn gió thoảng đưa hơi lạnh từ đỉnh cao làm mát  lạnh giữa ngày còn nhẹ nắng hanh vàng. Cũng là lúc phải giã từ để trở về cố quận trước khi tuyết mùa đông dày đặc tràn về.
Xa lộ 80 đông tây dài nhất Hoa Kỳ, từ San Francisco tới New York, xuyên qua nhiều bang thường bị đe dọa và chịu ảnh hưởng nặng bão tuyết (snow storm) và băng lạnh (black ice,) không thích hợp lái
xe ban đêm, dù vỏ xe (Radial) loại an toàn chạy trên tuyết và sẵn xích (snow chains) trên xe. Có thể thời gian trên đường về sẽ dài hơn. Tuần sau, là lễ tạ ơn, mà vào dịp lễ này, đã hơn thập kỷ qua chưa một lần góp mặt hằng năm chung vui gia đình cùng các con. Dự trù sau ngày lễ này sẽ lên đường về lại miền đông.

13.   VỀ LÀNG

Không như chuyến đi, trong lòng ngập tràn háo hức mừng vui, thời gian như hững hờ chậm lại và ngày như dài hơn. Cũng trên con đường này, lần trở về lại mang tâm trạng da diết buồn xa vắng, trải dài theo từng dặm đường đi qua những đồng cỏ mênh mông, sông suối dốc đèo hoang vắng hay phố thị phồn hoa, con đường về thăm thẳm cuốn ngắn lại dần phía trước rồi trải xuôi xuống lòng đường chảy ngược đàng sau càng xa về heo hút. Qua đêm đen rước bình minh lên đưa ngày trôi nhanh tiễn hoàng hôn vội vàng vào tối. Một chuyến đi và về bất chợt, tùy hứng, đón đưa từng xúc cảm đơn lẻ ở mỗi nơi chốn dừng chân, ngập ngừng và lưu luyến. Những hàn huyên là những khen chê đầu môi, hờ hững hay thâm tình, có thể như những bông tuyết rơi tan nhanh trong gió nhẹ, hay như cánh hoa cuối mùa vẫn còn thoảng chút sắc hương muộn màng xoa ấm lòng viễn khách quá quan.

Từ lúc bước vào thế gian này, một đời người có được mấy kiếp phù sinh, có được bao nhiêu lần góp mặt tham dự cuộc vui, chia sẻ nhân nghĩa ân tình với gia đình, người thân yêu, bạn bè đồng đội, với đồng bào và tổ quốc, đến lúc nhắm mắt xuôi tay ra đi, sẽ còn mang theo được gì, khi tiếng nói im bặc và nụ cười cũng tắt trên môi. Tất cả những thứ có được hôm nay đều gửi lại thế nhân ngay cả lòng thù hận tị hìm đối phương không chung lý tưởng, như tín vật thinh lặng đợi luân hồi.

to anphong

________________________________________________________________________
(*)        Biết đủ thì đủ, đợi đủ thì bao giờ đủ
            Biết nhàn thì nhàn, đợi nhàn thì bao giờ mới nhàn . (Lão tử)



No comments:

Post a Comment