Pages

Saturday, June 29, 2013

Chạnh Lòng

ptmai
1. “Nhớ chiều tiễn biệt năm nao,
Em về yên phụ, anh vào chinh phu,
Biển xa mây nước mịt mù,
Sóng xô cuối bãi, trăng thu gieo vàng.”

Vòng tay nhỏ gom quan san,
Vân vê suối tóc, mây ngàn giăng giăng
Còi tầu giục, dạ bâng khuâng
Kẻ lơi tay vẫy, người lần lựa xa ?
Vọng phu, tình chẳng phôi pha
Chờ mong dẫu có phai nhòa thời gian
Mình về chia lẻ tân toan
Bến xưa rồi hẹn “phố hoàn hợp châu.” 


2. Giã từ, lưng lệ rớm mau,
Em về mang nặng nỗi sầu biệt ly
Em về nước mắt hoen mi,
Ngấn buồn đọng lại, giọt thì long lanh
Em về đêm ngã sang canh
Em về in bóng dỗ dành bước chân ?
Thôi thì, em khóc một lần,
Cho vơi sầu rụng gợn vầng trăng soi
Thôi thì, tàu nhổ neo rồi,
Chia tay, tay ngỡ bồi hồi trong tay,
Vấn vương dài nỗi vơi đầy
Thiên thu chựng lại phút giây chạnh lòng.

3. Mai anh đến mù khơi biển động,
Gió trùng dương đối bóng trăng xưa.
Vàng thu, bãi sóng, xa mơ
Buồng hương nhạt phấn, tóc hờ lược gương 


Đại dương đón mấy trường giang rộng,
Dòng phù sa dợn sóng tình anh.
Thơ pha màu nhớ cũng đành,
Lời thơ xé nửa phần dành phần trao ? 


Mai này tình lỡ hư hao,
Chắt chiu góp lại gởi vào thiên thu .
ptmai

Friday, June 28, 2013

Nỗi Xót Xa



To Anphong
Cuộc đời có lúc êm đềm như mặt nước hồ thu, lặng lờ như mây giăng đầu núi, cũng có khi phong ba dâu biển. Một bước đến công danh rạng rỡ, sự nghiệp hiển vinh như diều trước gió, mà cũng có thể trôi nổi gian truân, ngụp lặn trong mệnh phong trần; dừng lại thì hụt hẫng, chơi vơi, bước tới thì hoang mang rụt rè và bất ổn … nào ai biết được ngày sau sẽ ra sao!
            Vào đời như chim non rời tổ, chưa biết cái mênh mông của trời đất, không hiểu cái bao la của không gian, sải cánh bay một cách ngây dại vụng về, cô đơn và quờ quạng. Chập chững đậu lên cành khẳng khiu trơ trụi lá hay sà xuống mô đá chênh vênh gập ghềnh, lật bật đứng ngơ ngác nhìn quẩn quanh, như ngờ vực và tìm kiếm chở che. Chưa biết họp quần cùng lũ chim khác đang ríu rít gọi đàn trong những khóm lá, chòm cây, trãng cỏ, líu lo reo mừng một ngày mới bắt đầu hừng lên nơi chân trời phương đông, đẩy bóng đêm dần xuống từ đỉnh trời cao, viền màu ửng vàng quanh rìa những đụn mây nổi từ sau đường giao thoa trời nước, trải nhẹ giải nắng nhạt lung linh lên vạn vật vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ dài dưới màn sương sớm mai. 

Xếp lại sách vở còn dang dở tuổi học trò, âm thầm rời quê hương một chiều cuối thu, lặng lẽ xa gia đình, bè
Ngôi trường thân yêu
bạn và mái trường Nguyễn Huệ thân yêu; vội vã ra đi như kẻ chạy trốn cuộc chơi. Bỏ lại sau lưng thành phố Tuy Hòa với những con đường thẳng tắp, biếng lười hờ hững giao nhau tại những ngả ba, ngả tư; những khu phố ồn ào tấp nập người qua, những bảng hiệu hoa hòe giăng mắc so le của hàng hàng cửa tiệm se sua dưới nắng hè oi ả hoặc trong trời đông ướt át và ảm đạm.
Xa những con đường làng, những truông dài len lỏi theo lũy tre xanh, thấp thóang những mái tranh san sát, nhạt màu dầu giãi nắng mưa che đời dân quê nghèo hiền hòa mộc mạc, tuy lam lũ nhưng hạnh phúc yên vui. Xa những dòng sông, con suối, rãnh mương xuôi từ thăm thẳm dẫn nước quanh năm tưới tốt đồng ruộng phì nhiêu, mênh mông đến tận chân những dãy núi mờ mờ trùng điệp vây quanh ba mặt. Xa những lán sắn bắp dưa,

Thursday, June 27, 2013

Hững Hờ

To AnPhong
Sao chẳng đến khi mới biết em
Khi giọt sương hôn sợi tóc mềm,
Khi hoa cau rụng bên thềm vắng,
Là lúc lòng mình ngợp bóng đêm.
Sao chẳng đến khi mới biết yêu,
Lúc trăng úa lạnh trốn mây chiều,
Lúc mưa hiu hắt ngoài song cửa,
Là lúc hồn mình vấy cô liêu!

Sao chẳng đến, chiều nay hỡi anh!
Trời cao, sao vắng, gió lay mành,
Khi thu chưa uá, đông về sớm,
Là lúc lòng buồn suốt năm canh!

Hững hờ chi nữa người năm ấy,
Lệ ngấn hoen mi khóc đắng cay.
Dẫu lời chưa hẹn tình đà vỡ,
Ôm khối tình câm thuở nào khuây!
                                     To AnPhong

Sunday, June 23, 2013

gọi đàn

Bao lâu nữa vẫn chờ người góp tiếng, 
gởi gió mây bàng bạc đến chốn này, 
chia sẻ chút ân tình hoài lưu luyến, 
với quê hương kết chặt tay trong tay.
...

Wednesday, June 12, 2013

Em Có Về Phố Xưa

Bài Họa   
Bài thơ EM CÓ VỀ PHỐ XƯA
                      Của Ý Liên 1998
ptmai
Em trở về quê cũ
núi Nhạn sông Đà xưa,
hạ, khung trời rực nắng,
đông, phố phường dầm mưa.

Saturday, June 08, 2013

Thu Tiễn

        Nhớ chiều tiễn biệt năm nao,
Em về yên phụ, anh vào chinh phu.
        Biển xa mây nước mịt mù,
Sóng reo cuối bãi, trăng thu gieo vàng.

                                             ptmai
                                               9/82

tháng tư nhớ Sài gòn

ptmai
Hôm nay lại nhớ Sài gòn,
Quê hương của những tháng năm tuổi trẻ.
Nhớ mẹ, nhớ em,
Một đời lam lũ.

Friday, June 07, 2013

Nhạn Đà Giang

ptmai
Lạc Nhạn Đà giang tiếng gọi đàn
Tìm nhau từ lúc cuộc chơi tan.
Mây xa thăm thẳm hoài tri kỷ
Biển rộng bao la vọng cố nhân.
Tuổi hạc thầy xưa vương vấn nghĩa
Da mồi bạn cũ sẻ chia ân.
Quan sơn cách trở bao năm tháng
Vị ngộ hàn huyên chuyện họp tan.

                                    ptmai

Wednesday, June 05, 2013

Hoa cười trước ngõ

Cơn mưa đầu mùa kéo qua làng quê này, đã bao lâu rồi, thẩm ướt nhạt nhòa; những con đường, những lối đi quạnh quẽ. những sợi mưa xuyên từ đỉnh trời vô tinh giăng giăng xuống những hàng tre, đọt chuối ngọn cau đứng gục đầu hứng chịu. Thỉnh thoảng vàì con chim bay hối hả về xa vắng; nơi này lặng lẽ, tiếng thời gian nghe như thứ âm vọng xa xôi, như nhắn nhủ và đợi chờ ...


Mai này, tôi gặp lại chị và anh trong ngỡ ngàng mừng mừng tủi tủi, như tình cờ, như giọt nước rơi khẽ xuống chiếc chuông vàng, một âm thanh thoảng ngân nhẹ trầm lan vào tâm hồn mà ngôn từ không diễn tả trọn nghĩa bằng những nét thư pháp sâu sắc kiêu sa chuyển lưu đến khắp mọi phương trời.