Bài Họa
Bài thơ EM CÓ VỀ PHỐ XƯA
Của Ý Liên 1998
ptmai
Em trở về quê cũ
núi Nhạn sông Đà xưa,
hạ, khung trời rực
nắng,
Em dừng lại Ngã năm,
tìm người xưa tóc ngắn,
trời chiều nay gió
tạnh,
Sao người qua lưa-thưa.
Nhạt nhoà mây giăng
mưa,
những con đường
lạnh vắng,
giọt thềm rơi cô
quạnh,
chuông lắng buồn miên mang.
Quẩn quanh chân
tháp cổ,
tìm lại nét thơ xưa,
cánh chim trời đã
mỏi,
lạc nhạn nay quay
về.
Em sang soi
Ngọc-lãng,
vẫn đầy những thửa
dưa,
con đò ngang đã
vắng,
không còn bến nuớc
xưa!
Dừng chân thăm Nguyễn-Huệ,
vũng đời tuổi ấu thơ,
ghế bàn nay loang
phế,
phai-tàn cùng giấc
mơ!
Em dạo công-viên xưa,
rêu dầy ôm phiến đá,
phượng gầy khêu nỗi
nhớ,
dấu cũ tản hư-vô!
Đôi lần qua Lê-Lợi,
lặng nhìn nơi chốn
xưa,
dậu nghiêng đan kín
lá,
che khuất vết hoen
mờ.
Phố phường ngập
nắng trưa,
không còn vang nhịp
guốc,
đâu hình bóng tuổi
thơ,
rưng rưng lòng muốn
khóc.
Lang thang lên phố chợ,
ngang qua mấy quán quà,
rảo bước vào nhà sách,
chợt biết mình quá
xa!
Tìm nào thấy Văn-Minh,
chẳng còn Đặng-Đức-Tuấn!
ai biết gì Tân-Dân,
đâu nữa trường Bồ-Đề!
Em về thăm khắp cả,
thầy, bạn cũ năm xưa,
nhìn bảng xanh, nhớ
phấn,
mà thương mình vu vơ!
Ráng đỏ chiều lên
biển,
sóng bạc đầu bóng
lau,
vết cát nào nay
xóa,
lòng viễn xứ xót đau.
ptmai 1998
No comments:
Post a Comment