to anphong
“ Trong đất trời nhau mình vẫn gần… "
(Mai Thảo)
Hai đứa cầm tay nhau cùng bước ngược dốc lên tận đỉnh đồi, đến tảng đá lớn, rêu phong, quen thuộc có khoảng mặt phẳng thấp đủ rộng, tọa nghênh ngang vạn đại cùng tuế nguyệt chen với cây lá, phía sau chân Tháp Nhạn, hằn dấu đôi mình từng lai vãng. Nơi mà tụi mình thường đến ngồi với nhau vào những chiều nghỉ học cuối tuần. Nhìn trời rộng sông dài biển xanh bao la, kể cho nhau chuyện nắng mưa, chuyện đởi chuyện đạo buồn vui; nói với nhau chuyện thầy cô bè bạn, chuyện chữ nghĩa học hành thi cử điểm thấp điểm cao hồi còn cắp sách cùng lớp chung trường.
Dưới trời trong lồng lộng mây trôi man mác, bóng chiều dần nghiêng, đổ lũng sâu xuống phía chân đồi lớp lớp san sát mỏm đá, ngọn cây cành lá rừng đang bắt đầu sẫm lại. Đàn dơi từ lòng tháp cổ vụt chao nhanh quanh quẩn đôi vòng rồi mất hút, vài cánh cò trắng khoan thai bay về núi khi ráng chiều thoi thóp hoàng hôn tàn lịm đàng sau rặng Trường sơn. Bóng tối mờ dần từ cuối chân mây kéo lại mỗi lúc càng gần. Thăm thẳm trùng khơi vầng trăng lên chầm chậm toả sáng nhạt nhòa lan mặt biển như tấm thảm lụa kim nhũ vàng lăn tăn lấp lánh từ điểm trên đường thẳng giao thoa biển cùng trời kéo rộng vào tận bãi bờ, phản chiếu vùng hợp lưu cuối dòng Đà giang cùng nhánh sông Chùa phơn phớt màu sữa đục rồi hòa quyện vào biển Đông lai láng mông mênh. Những con đường phố ngang dọc dưới kia ẩn mình sâu hoắm trong bóng đêm, hắt hiu những ngọn đèn dọc dài chập chờn như e ấp níu tay nhau thẹn thùng soi mói ký ức mơ hồ nuối tiếc thời thân ái thơ ngây. Giờ này đêm về nơi đỉnh của thung lũng bao vây ba mặt là núi cao. Xa xăm về phía Đá Bia, Dinh Ông, Núi Sầm hoặc Sơn triều Hòa kiến. thỉnh thoảng vài đóm hỏa châu leo lét chậm rơi cùng tiếng đại bác từ thăm thẳm vọng về văng vẳng dư âm rồi tắt lịm, trả lại không gian sự đìu hiu tĩnh lặng u uẩn mờ mịt chiến tranh.
Trò chuyện vu vơ và cùng cười khúc khích, tiếng cười không vang xa, nhưng san sẻ nỗi niềm êm ái vào lòng mỗi đứa, chung cảm giác gần gũi ấm áp thân yêu. Hôm nay mình với nhau dưới góc trời thân yêu quen thuộc đã từ lâu, gợi lại những kỹ niệm một đời khó quên. Trong bóng đêm, em hiền lành dịu dàng yên ổn, âu yếm tựa vào vai nhau như đã là tình nhân tự thuở nào. Gió nhẹ đùa những sợi tóc bay bay thơm mùi con gái, lòng lâng lâng niềm hạnh phúc, thời gian ngừng đọng, im ẳng tiếng côn trùng nghe tâm tư trở giấc rộn rã ngôn ngữ yêu thương ngọt ngào, niềm đam mê không tên hồi sinh thổn thức trong lòng mỗi đứa tụi mình, vực dậy những kỷ niệm đã bị chèn nén và chôn kín từ khi mình chưa từng toan tính phải rời xa nhau vào đời lập chí…
Đã qua bao lần rồi gặp gỡ hoặc vô tình hay hò hẹn mà chẳng từng trao lời tình tự. Chúng mình là một “cặp đôi hoàn chỉnh” nhưng chưa là tình nhân, thời gian đủ dài, nhưng chỉ là đôi bạn với nhau và vì nhau, chia sẻ thân tình và nhân nghĩa như đôi sơn ca ríu rít bay liệng hồn nhiên trên cánh đồng xanh mạ non thư sinh. Trước hoàn cảnh cuộc đời của mỗi đứa như biển rộng trời cao, chẳng tự hờn dỗi và tự tha, không nãn lòng mà sự đa cảm và nhận thức của bản thân như là “nội hàm” để khôn lớn. Với giọng lơ lớ Huế, những lời tình ngọt ngào theo dịp tuôn nguồn. Thương nhớ nhau suốt những tháng năm vời vợi, thời gian biến thiên theo không gian mở rộng, chiến tranh hệ lụy tụi mình chưa đến với nhau. Trên mắt trên môi thoáng nét đăm chiêu, tưởng chừng như đang thì thầm niềm vui chen lấp những tia mõi mòn khi hai đứa hiện hữu trên cùng một quê hương nhưng ở hai đầu cùa khung trời cách biệt thương nhớ và mong chờ dài lâu. Chúng ta, những nhân chứng của chiến tranh nghiệt ngã, phân ly và huỷ diệt, tàn nhẫn thương đau, ký ức bị dìm sâu vào tâm khảm, chôn kín ước mơ hạnh phúc ngày hòa bình mãi còn quá xa, cứ canh cánh trong lòng… luôn gặm nhấm nỗi đắng cay chỉ làm tổn thương thêm chân tình của mỗi đứa tụi mình.
Mình bất chợt bên nhau từ đôi ngả
Mắt ươm buồn u uẩn hạt sương sa
Tình cay héo hắt, tinh cầu lưu lạc,
Bàn tay đan miền hư ảo nhạt nhòa…
Chỉ còn hai đứa trên đồi, như hai vì tinh tú lung linh giữa bầu trời đêm thanh vắng mênh mông, làn gió nồm man mác từ biển khơi làm dịu êm tâm hồn, nghe tận sâu kín hờn trách xa xôi, mệt mỏi với những ngày tháng hoài mong lạnh lùng nối tiếp kéo vào đời, có khi thương đau bất hạnh, cũng có lúc hạnh phúc mừng vui. Những cũ mới, ngỡ ngàng, thân quen đăng đẵng như tâm sự, như trần tình, thương và nhớ, những ước mơ hoài vọng ngập đầy, những ưu tư cay đắng xót xa xói mòn lở lói mỗi niềm riêng.
Làm thân tuổi trẻ một lần xếp áo thư sinh, giã từ sách vở học trò, sớm vào đời, bầu bạn phong trần gian nan gang tấc tử sinh trong bom đạn khói lửa chiến tranh để trưởng thành. Biết rằng thời gian không đồng nhất giữa tinh thần và thể chất, mà thời gian không đợi và cũng chẳng thể đi tìm. Muốn được những gì chưa có mà cũng chẳng thể làm những gì chưa làm để được có. Vì tha nhân và cho tha nhân, vọng về xa xôi và nguyện cầu cho người hằng thương nhớ được bình yên trên quê hương không yên bình, tự tìm chút an lành nhỏ nhoi để tự an ủi sự tổn thương chính mình. Kiếp phong trần da ngựa bọc thây, thân chiến sĩ nghiệp an dân làm trọng, vào gió cát tư nguy mấy ai chia sẻ, ngày hồi hương tư thân bất hạnh không toàn vẹn nào có ai hay!
Bây giờ em đã biết !
Ngày mai trở về đơn vị, lưu luyến tình đầu với người con gái tuy gần mà thật xa, từ em, hình ảnh của mái tóc, ánh mắt, bờ môi và những lời tâm tình vừa mới hôm qua, xin được mang theo làm tri kỷ suốt kiếp chinh nhân. Xin được chia sẻ tâm tư thật nhiều trước lúc chia tay vào đời bão biển mưa sông.
- Trong tim mình có cậu.
- Cũng vậy, cậu luôn luôn hiện hữu trong lòng mình…
Mai anh đi,
Biệt ly, sao đành nỡ!
Niềm riêng mang theo đến cuối nẻo mịt mờ …
Em dừng lại dấu hài,
Xót xa loài chim biển bãi vắng bơ vơ…
Hồi còi vang dài, con tàu từ từ lăn bánh ...
Nơi cuối sân ga, người ở lại, trong màu kỷ niệm áo trắng học trò, lặng yên như pho tượng sầu bi, nhìn theo con tàu đang mang nhân tình rời xa với hành trang kỷ niệm sau cùng vào kiếp phong ba. Chợt lập lại hình ảnh em khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má khi hai đứa bịn rịn rời tay nhau… Ôi biệt ly sao buồn thế!
Thành phố sững lại càng lúc càng xa và nhanh dần đến khi bị che khuất hẳn đàng sau lưng ngọn núi với ngôi tháp già khụ sừng sững bên dòng sông Chùa như cảm chứng cảnh biệt ly kẻ ở người đi. Tiếng rít xoan xoác của bánh sắt lăn trên đường rầy hòa cùng tiếng gió lậc phậc đều đặn qua từng khung nhịp cầu nối bờ nam bắc Đà rằng như thể bôi xóa hình ảnh vô tình của dòng nước từ đại ngàn đổ về xuyên dưới chân cầu lững lờ chảy xuôi ra biển… Hai bên đường, cảnh vật tiếp nối tấc bậc chạy ngược về phía đuôi tàu. Trước mặt, không gian tâm tư nhường chỗ cho ký ức mở cửa, từ đó dư ảnh thục nữ với đôi mắt diệu hiền muốn gởi gắm tình riêng, hãy trân quí tình mình đừng để nhạt phai và nhắn nhủ chớ quên xếp gọn mong chờ, hẹn ngày thanh bình trở lại.
Qua những hoang vu, những làng xóm, bụi bờ, núi rừng trùng điệp, con tàu kéo những toa dài ngoằn như con thuồng luồng khổng lồ cổ quái dũng mãnh, xình xịch trườn mình vào Đèo Cả, buông hồi còi dài inh ỏi vang xa rồi vọng lại từ núi rừng…
Giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài, ồn ào tiếng người và xe cộ nô nức trong nắng bình minh, bắt đầu một ngày mới. À ra, vừa nằm mơ. Một giấc chiêm bao huyền thoại!
Sông Hồng ơi, nơi nào đó trong thiên hà này, nàng có biết!
to anphong

(Mai Thảo)
Hai đứa cầm tay nhau cùng bước ngược dốc lên tận đỉnh đồi, đến tảng đá lớn, rêu phong, quen thuộc có khoảng mặt phẳng thấp đủ rộng, tọa nghênh ngang vạn đại cùng tuế nguyệt chen với cây lá, phía sau chân Tháp Nhạn, hằn dấu đôi mình từng lai vãng. Nơi mà tụi mình thường đến ngồi với nhau vào những chiều nghỉ học cuối tuần. Nhìn trời rộng sông dài biển xanh bao la, kể cho nhau chuyện nắng mưa, chuyện đởi chuyện đạo buồn vui; nói với nhau chuyện thầy cô bè bạn, chuyện chữ nghĩa học hành thi cử điểm thấp điểm cao hồi còn cắp sách cùng lớp chung trường.
Dưới trời trong lồng lộng mây trôi man mác, bóng chiều dần nghiêng, đổ lũng sâu xuống phía chân đồi lớp lớp san sát mỏm đá, ngọn cây cành lá rừng đang bắt đầu sẫm lại. Đàn dơi từ lòng tháp cổ vụt chao nhanh quanh quẩn đôi vòng rồi mất hút, vài cánh cò trắng khoan thai bay về núi khi ráng chiều thoi thóp hoàng hôn tàn lịm đàng sau rặng Trường sơn. Bóng tối mờ dần từ cuối chân mây kéo lại mỗi lúc càng gần. Thăm thẳm trùng khơi vầng trăng lên chầm chậm toả sáng nhạt nhòa lan mặt biển như tấm thảm lụa kim nhũ vàng lăn tăn lấp lánh từ điểm trên đường thẳng giao thoa biển cùng trời kéo rộng vào tận bãi bờ, phản chiếu vùng hợp lưu cuối dòng Đà giang cùng nhánh sông Chùa phơn phớt màu sữa đục rồi hòa quyện vào biển Đông lai láng mông mênh. Những con đường phố ngang dọc dưới kia ẩn mình sâu hoắm trong bóng đêm, hắt hiu những ngọn đèn dọc dài chập chờn như e ấp níu tay nhau thẹn thùng soi mói ký ức mơ hồ nuối tiếc thời thân ái thơ ngây. Giờ này đêm về nơi đỉnh của thung lũng bao vây ba mặt là núi cao. Xa xăm về phía Đá Bia, Dinh Ông, Núi Sầm hoặc Sơn triều Hòa kiến. thỉnh thoảng vài đóm hỏa châu leo lét chậm rơi cùng tiếng đại bác từ thăm thẳm vọng về văng vẳng dư âm rồi tắt lịm, trả lại không gian sự đìu hiu tĩnh lặng u uẩn mờ mịt chiến tranh.
Trò chuyện vu vơ và cùng cười khúc khích, tiếng cười không vang xa, nhưng san sẻ nỗi niềm êm ái vào lòng mỗi đứa, chung cảm giác gần gũi ấm áp thân yêu. Hôm nay mình với nhau dưới góc trời thân yêu quen thuộc đã từ lâu, gợi lại những kỹ niệm một đời khó quên. Trong bóng đêm, em hiền lành dịu dàng yên ổn, âu yếm tựa vào vai nhau như đã là tình nhân tự thuở nào. Gió nhẹ đùa những sợi tóc bay bay thơm mùi con gái, lòng lâng lâng niềm hạnh phúc, thời gian ngừng đọng, im ẳng tiếng côn trùng nghe tâm tư trở giấc rộn rã ngôn ngữ yêu thương ngọt ngào, niềm đam mê không tên hồi sinh thổn thức trong lòng mỗi đứa tụi mình, vực dậy những kỷ niệm đã bị chèn nén và chôn kín từ khi mình chưa từng toan tính phải rời xa nhau vào đời lập chí…
Đã qua bao lần rồi gặp gỡ hoặc vô tình hay hò hẹn mà chẳng từng trao lời tình tự. Chúng mình là một “cặp đôi hoàn chỉnh” nhưng chưa là tình nhân, thời gian đủ dài, nhưng chỉ là đôi bạn với nhau và vì nhau, chia sẻ thân tình và nhân nghĩa như đôi sơn ca ríu rít bay liệng hồn nhiên trên cánh đồng xanh mạ non thư sinh. Trước hoàn cảnh cuộc đời của mỗi đứa như biển rộng trời cao, chẳng tự hờn dỗi và tự tha, không nãn lòng mà sự đa cảm và nhận thức của bản thân như là “nội hàm” để khôn lớn. Với giọng lơ lớ Huế, những lời tình ngọt ngào theo dịp tuôn nguồn. Thương nhớ nhau suốt những tháng năm vời vợi, thời gian biến thiên theo không gian mở rộng, chiến tranh hệ lụy tụi mình chưa đến với nhau. Trên mắt trên môi thoáng nét đăm chiêu, tưởng chừng như đang thì thầm niềm vui chen lấp những tia mõi mòn khi hai đứa hiện hữu trên cùng một quê hương nhưng ở hai đầu cùa khung trời cách biệt thương nhớ và mong chờ dài lâu. Chúng ta, những nhân chứng của chiến tranh nghiệt ngã, phân ly và huỷ diệt, tàn nhẫn thương đau, ký ức bị dìm sâu vào tâm khảm, chôn kín ước mơ hạnh phúc ngày hòa bình mãi còn quá xa, cứ canh cánh trong lòng… luôn gặm nhấm nỗi đắng cay chỉ làm tổn thương thêm chân tình của mỗi đứa tụi mình.
Mình bất chợt bên nhau từ đôi ngả
Mắt ươm buồn u uẩn hạt sương sa
Tình cay héo hắt, tinh cầu lưu lạc,
Bàn tay đan miền hư ảo nhạt nhòa…
Chỉ còn hai đứa trên đồi, như hai vì tinh tú lung linh giữa bầu trời đêm thanh vắng mênh mông, làn gió nồm man mác từ biển khơi làm dịu êm tâm hồn, nghe tận sâu kín hờn trách xa xôi, mệt mỏi với những ngày tháng hoài mong lạnh lùng nối tiếp kéo vào đời, có khi thương đau bất hạnh, cũng có lúc hạnh phúc mừng vui. Những cũ mới, ngỡ ngàng, thân quen đăng đẵng như tâm sự, như trần tình, thương và nhớ, những ước mơ hoài vọng ngập đầy, những ưu tư cay đắng xót xa xói mòn lở lói mỗi niềm riêng.
Làm thân tuổi trẻ một lần xếp áo thư sinh, giã từ sách vở học trò, sớm vào đời, bầu bạn phong trần gian nan gang tấc tử sinh trong bom đạn khói lửa chiến tranh để trưởng thành. Biết rằng thời gian không đồng nhất giữa tinh thần và thể chất, mà thời gian không đợi và cũng chẳng thể đi tìm. Muốn được những gì chưa có mà cũng chẳng thể làm những gì chưa làm để được có. Vì tha nhân và cho tha nhân, vọng về xa xôi và nguyện cầu cho người hằng thương nhớ được bình yên trên quê hương không yên bình, tự tìm chút an lành nhỏ nhoi để tự an ủi sự tổn thương chính mình. Kiếp phong trần da ngựa bọc thây, thân chiến sĩ nghiệp an dân làm trọng, vào gió cát tư nguy mấy ai chia sẻ, ngày hồi hương tư thân bất hạnh không toàn vẹn nào có ai hay!
Bây giờ em đã biết !
Ngày mai trở về đơn vị, lưu luyến tình đầu với người con gái tuy gần mà thật xa, từ em, hình ảnh của mái tóc, ánh mắt, bờ môi và những lời tâm tình vừa mới hôm qua, xin được mang theo làm tri kỷ suốt kiếp chinh nhân. Xin được chia sẻ tâm tư thật nhiều trước lúc chia tay vào đời bão biển mưa sông.
- Trong tim mình có cậu.
- Cũng vậy, cậu luôn luôn hiện hữu trong lòng mình…
Mai anh đi,
Biệt ly, sao đành nỡ!
Niềm riêng mang theo đến cuối nẻo mịt mờ …
Em dừng lại dấu hài,
Xót xa loài chim biển bãi vắng bơ vơ…
Hồi còi vang dài, con tàu từ từ lăn bánh ...
Nơi cuối sân ga, người ở lại, trong màu kỷ niệm áo trắng học trò, lặng yên như pho tượng sầu bi, nhìn theo con tàu đang mang nhân tình rời xa với hành trang kỷ niệm sau cùng vào kiếp phong ba. Chợt lập lại hình ảnh em khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má khi hai đứa bịn rịn rời tay nhau… Ôi biệt ly sao buồn thế!
Thành phố sững lại càng lúc càng xa và nhanh dần đến khi bị che khuất hẳn đàng sau lưng ngọn núi với ngôi tháp già khụ sừng sững bên dòng sông Chùa như cảm chứng cảnh biệt ly kẻ ở người đi. Tiếng rít xoan xoác của bánh sắt lăn trên đường rầy hòa cùng tiếng gió lậc phậc đều đặn qua từng khung nhịp cầu nối bờ nam bắc Đà rằng như thể bôi xóa hình ảnh vô tình của dòng nước từ đại ngàn đổ về xuyên dưới chân cầu lững lờ chảy xuôi ra biển… Hai bên đường, cảnh vật tiếp nối tấc bậc chạy ngược về phía đuôi tàu. Trước mặt, không gian tâm tư nhường chỗ cho ký ức mở cửa, từ đó dư ảnh thục nữ với đôi mắt diệu hiền muốn gởi gắm tình riêng, hãy trân quí tình mình đừng để nhạt phai và nhắn nhủ chớ quên xếp gọn mong chờ, hẹn ngày thanh bình trở lại.
Qua những hoang vu, những làng xóm, bụi bờ, núi rừng trùng điệp, con tàu kéo những toa dài ngoằn như con thuồng luồng khổng lồ cổ quái dũng mãnh, xình xịch trườn mình vào Đèo Cả, buông hồi còi dài inh ỏi vang xa rồi vọng lại từ núi rừng…
Giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài, ồn ào tiếng người và xe cộ nô nức trong nắng bình minh, bắt đầu một ngày mới. À ra, vừa nằm mơ. Một giấc chiêm bao huyền thoại!
Sông Hồng ơi, nơi nào đó trong thiên hà này, nàng có biết!
to anphong
No comments:
Post a Comment