to anphong
Bốn mươi ba năm rồi đấy!
Bốn mươi ba năm đi qua từ khi rời nước lưu vong, mang canh cánh nguồn cội tổ tiên trong lòng với nỗi ám ảnh của tháng tư 1975, cũng từ đó xa ân tình quê hương làng xóm láng giềng và bằng hữu đã một thời gắn bó.
Những vụn vặt của năm tháng kết nối thành chuỗi kéo lững thững theo cuộc đời đăng đẵng như cánh diều trong gió, khi tung vút lên thật cao như trái pháo thăng thiên, lúc la đà như chiếc lá; như những hạt lưu ly tản mạn tựa những hạt mưa bay; như những áng mây giữa thênh thang, che ánh mặt trời xuống những núi rừng, đồng nội rồi tan tác thăm thẳm nơi cuối trời; trả lại cho cây cỏ sự tĩnh mịch, cho sông suối sự lặng lờ muôn thuở. Hoàng hôn vẫn xuống lê thê mỗi chiều tàn và ngày mới vực dậy bình minh rạng rỡ lên vạn vật sau giấc ngủ đêm dài.
Bốn mươi ba năm không phải ít những gặp gỡ, những đến rồi đi như lữ khách, như du mục vãng lai. Cuộc đời nào khác đám bèo bềnh bồng theo dòng, dạt tấp vào bãi bờ chốc lát rồi lại bị con nước lớn nước ròng cuốn đi về phương trời vô định miên viễn xa xôi nào đó trên khúc giang đầu hay miền cuối sông. Xô đẩy mỗi cá nhân và gia đình vì cơm áo gạo tiền, mà bon chen, tận tụy tấc bậc để khắc phục mà đứng thẳng lên từ tay trắng. Tự chép những điệp khúc đời nghiệt ngã chua cay, hằn cung ray rức xót xa sâu vào tâm khảm mình.
Thời gian bất tận và không gian vô cùng cho kẻ ly hương luôn thiết tha hoài niệm và vấn vương tình nhân thế, cưu mang nghiệp dĩ phận tơ tằm, gánh vác việc đời như con thuyền lạc bến hoài cổ độ, như con tàu chuyển khách lạ đi đến khắp muôn phương, có lúc phải dừng lại sân ga, chứng nhân thờ ơ cho hạnh ngộ và biệt ly, cho những giọt nước mắt âm thầm rơi giữa ồn ào náo nhiệt của trăm vạn khách vô tình “nước xuôi giòng cổ độ chẳng nhìn theo” (Bùi Giáng.)
Dòng đời vẫn trôi, có lúc an bình mà cũng có khi sóng vùi gió dập, thể như ngày vui nào cũng tàn, hội ngộ nào rồi cũng phải chia tan; sau cuộc binh biến tan nát, thất lạc kinh hoàng, sự hồi sinh tiếp nối theo ngày tháng, sự đổi thay phải có để hằn nét đặc thù lên nếp nhân sinh; khoa học, nghệ thuật… cải cách, phát minh mới lạ, hình ảnh màu sắc hài hòa, giai điệu, tiết tấu nhịp nhàng và nhất là lòng người, có thể không theo một định chuẩn mẫu mực nào… nếu có chăng, chỉ là ảnh hưởng hoặc chi phối của tinh thần nhân bản, nhân nghĩa và đạo đức xã hội, có khi cởi mở trọn vẹn, có lúc sửa sai khắc khe gay gắt kém vui bỡi những tư tưởng, quan niệm yếm thế hoặc cực đoan hay hạn hẹp thông cảm cùng làm gạch nối giữa người với người, gom góp nhân ái chia sẻ đến nơi nào mà ở đó có người Việt, ở đó có tình Việt, và chắc chắn nơi đó có trái tim thuần Việt cùng mang căn cước tị nạn Việt cộng.
Hằng năm, vẫn có những ngày chung cho người Việt tị nạn cộng sản dù đang định cư tại góc nào của trái đất. Không chỉ cận đến những ngày tháng cuối năm âm lịch, tháng giêng, tháng tư dương lịch mà còn những dịp tưởng niệm truyền thống khác của dân tộc Việt mà người Việt quốc gia chung lòng cho ngày hội Tết, ngày tưởng niệm tử sĩ trận hải chiến Hoàng sa, tháng tư đen mất nước, ngày mà hàng triệu người ào ạt tuôn chạy rời bỏ quê hương vượt biển vượt biên lánh nạn Việt cộng mà trong đó hàng ngàn người đã bị hải tặc hãm hiếp cướp bóc sát hại. Hàng trăm ngàn người vùi thây nơi biển cả, rừng sâu. Ngày mà hàng triệu quân dân cán chính bị Việt cộng lùa vào tù, bị hành hạ dã man 10 năm, 20 năm không phán xét. Ngày mà Việt cộng tròng vào cổ toàn dân miền nam Việt nam, người dân cuối cùng của dân tộc Việt sự nô lệ khốn nhục tăm tối qua bao thế hệ tiếp theo…
Không kể hết được nỗi cay đắng trong lòng người ly hương tị nan Việt cộng, sau khi đến được bến bờ tự do, họ đã trải qua những khó khăn không những chỉ là ngôn ngữ văn hoá mà còn khả năng chuyên nghiệp, phương tiện, đem hết năng lực và tâm huyết cố gắng, hăng say kiên nhẫn vượt khó để thành công là phần thưởng an ủi tinh thần.
Và, thời gian không bao giờ ngừng lại dù chỉ phút giây, luật điều của tạo hóa bất dịch, vạn vật đổi thay muôn hình vạn trạng; hành tinh này vẫn trong tuần hoàn của vũ trụ; trước mắt, mùa xuân đang tới, khí hậu ấm áp hơn, cỏ cây đang đâm chồi nẩy lộc, trời trong xanh mây cao lên dần. Tháng giêng, nắng ấm xuyên màn sương lạnh, phản phất dư hương trầm ngày Tết, ngày hội Tết vẫn được tổ chức hằng năm, những tà áo tha thướt dịu dàng với nụ cười rạng rỡ, tiếng chào câu chúc đầu năm thân ái, chuyện trò rộn rã hội xuân tràn ngập niềm vui. Xúc động, nghiêm trang hướng về quốc kỳ và quốc ca lòng rộn ràng theo nhịp con tim đời tha hương tị nạn như muốn đáp lời gọi của quê hương. Mặc niệm Hồn thiêng sông núi, Tiền nhân anh hùng tử sĩ vô danh vị quốc vong thân, đồng bào đã bỏ mình trên đường tìm tự do. Hướng về cội nguồn xin Quốc Tổ chở che đàn lạc Việt, chân cứng đá mềm vượt muôn ngàn trở ngại, qua trăm vạn khó khăn, người người an lành, nhà nhà đoàn tụ hạnh phúc, con cháu thịnh vượng, hiển vinh trong năm mới và mãi mãi.... là ân điển đầu năm như những nụ mai đài các cho nhân loại. Đón Tết nơi này không rộn ràng náo nhiệt như quốc nội, nhưng đủ làm ấm lòng người tha hương thương cội nhớ nguồn, ôn cố tri tân, cảm tạ tiền nhân, rồi Tết cũng sẽ đi qua, mọi người lại trở về nếp sinh hoạt thường nhật, bận bịu công ăn việc làm và sẽ không có nhiều nhàn rỗi suốt năm.
Nhớ Âu Lạc xưa, Hùng Vương lập quốc, con cháu Tiên Rồng tiếp nối qua hơn bốn ngàn năm văn hiến, từ Trưng, Triệu, Ngô, Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn cho đến Đệ nhất, Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, đã làm vỡ mật bạt hồn giặc Tàu phương Bắc, mở mang bờ cõi và bình định phương Nam, trên thuận ý trời, dưới hợp lòng dân, giữ vững cơ đồ trên nền móng giang sơn cẩm tú, đất nước phồn vinh, mở mang dân trí, thiên hạ thái bình an cư lạc nghiệp, đời đời cảo thơm lưu sử.
Thương Việt Nam nay, dân tình điêu linh khốn khó, hằng triệu người ngậm ngùi lìa quê cha đất tổ, xa nơi cắt rốn chôn nhau, xẻ đàn lạc nghé, nghiệt ngã đớn đau, kẻ còn người mất, lưu lạc chân trời góc biển năm châu, như chim xa tổ lìa bầy, mây xa ngàn bỏ biển, tìm đất dung thân sống đời tự do nhân quyền bình đẳng.
Từ khi góp mặt trên quê hương thứ hai khắp địa cầu thế gian, người gốc Việt tị nạn, đem tình thân ái khi tay bắt mặt nhìn lúc gặp gỡ cảm nhận thân quen, ràng buộc, chia sẻ chân thành tình nghĩa đồng bào, những người nặng tình với chính mình, với nguồn cội quê hương, kết hợp cộng đồng, dìu dắt thế hệ sau giữ vẹn kỹ cương, trau dồi nhân phẩm, bảo tồn luân thường đạo lý, thuần phong mỹ tục văn hoá truyền thống quê hương, chăm chỉ học hành, khám phá văn minh sáng kiến, phát huy tinh thần con Hồng cháu Lạc, kiêu hãnh chen vai cùng cộng đồng thế giới tự do. Tuy hạn hẹp đơn sơ, nhưng là một vườn hoa với những mầm non đang vươn lớn góp phần làm tươi đẹp ngày mai. Sự vươn lớn này không những chỉ cho cộng đồng người tị nạn cộng sản mà cho dân tộc Tổ Quốc Việt Nam nữa. Hãnh diện là người Việt quốc gia, mặc dù đời vẫn đang còn phiêu linh.
Bây trời giờ bắt đầu vào xuân, hoa cỏ xanh tươi và chim muôn hót líu lo. Xuân qua rồi xuân lại lại. Vạn vật không bao giờ thiếu vắng mùa xuân, xuân của đất trời và xuân trong lòng mọi người.
to anphong
No comments:
Post a Comment