Pages

Friday, August 10, 2018

TÔI VẪN THẤY BÓNG HÌNH CỦA MẸ. TRONG MẮT EM.


                     Nguyễn Khảng
                                Tôi nhận ra em ,
                                             -Dù em để râu nhộm tóc,
                                             -Dù em ngoảnh mặt quay đi ,
                                             -Dù em quốc tịch gì .
                                Tôi vẫn thấy trong mắt em
                                                             Bóng hình của mẹ .
                                Vu khống hận thù làm sao cởi mở ,
                                Rượi,truy hoang không gạn đục khơi trong .
                                 Tôi vẫn thương em ,
                                              -Dù em qua cầu rút nhịp ,
                                              -Dù em rời bến đắm thuyền ,
                                              -Dù em hoài chém trộm sau lưng .
                               Tôi vẫn thấy trong mắt em
                                                            Bóng hình của mẹ .

Saturday, June 16, 2018

CHIÊM BAO HUYỀN THOẠI


to anphong

“ Trong đất trời nhau mình vẫn gần… "
 (Mai Thảo)

Hai đứa cầm tay nhau cùng bước ngược dốc lên tận đỉnh đồi, đến tảng đá lớn, rêu phong, quen thuộc có khoảng mặt phẳng thấp đủ rộng, tọa nghênh ngang vạn đại cùng tuế nguyệt chen với cây lá, phía sau chân Tháp Nhạn, hằn dấu đôi mình từng lai vãng. Nơi mà tụi mình thường đến ngồi với nhau vào những chiều nghỉ học cuối tuần. Nhìn trời rộng sông dài biển xanh bao la, kể cho nhau chuyện nắng mưa, chuyện đởi chuyện đạo buồn vui; nói với nhau chuyện thầy cô bè bạn, chuyện chữ nghĩa học hành thi cử điểm thấp điểm cao hồi còn cắp sách cùng lớp chung trường.

Dưới trời trong lồng lộng mây trôi man mác, bóng chiều dần nghiêng, đổ lũng sâu xuống phía chân đồi lớp lớp san sát mỏm đá, ngọn cây cành lá rừng đang bắt đầu sẫm lại. Đàn dơi từ lòng tháp cổ vụt chao nhanh quanh quẩn đôi vòng rồi mất hút, vài cánh cò trắng khoan thai bay về núi khi ráng chiều thoi thóp hoàng hôn tàn lịm đàng sau rặng Trường sơn. Bóng tối mờ dần từ cuối chân mây kéo lại mỗi lúc càng gần. Thăm thẳm trùng khơi vầng trăng lên chầm chậm toả sáng nhạt nhòa lan mặt biển như tấm thảm lụa kim nhũ vàng lăn tăn lấp lánh từ điểm trên đường thẳng giao thoa biển cùng trời kéo rộng vào tận bãi bờ, phản chiếu vùng hợp lưu cuối dòng Đà giang cùng nhánh sông Chùa phơn phớt màu sữa đục rồi hòa quyện vào biển Đông lai láng mông mênh. Những con đường phố ngang dọc dưới kia ẩn mình sâu hoắm trong bóng đêm, hắt hiu những ngọn đèn dọc dài chập chờn như e ấp níu tay nhau thẹn thùng soi mói ký ức mơ hồ nuối tiếc thời thân ái thơ ngây. Giờ này đêm về nơi đỉnh của thung lũng bao vây ba mặt là núi cao. Xa xăm về phía Đá Bia, Dinh Ông, Núi Sầm hoặc Sơn triều Hòa kiến. thỉnh thoảng vài đóm hỏa châu leo lét chậm rơi cùng tiếng đại bác từ thăm thẳm vọng về văng vẳng dư âm rồi tắt lịm, trả lại không gian sự đìu hiu tĩnh lặng u uẩn mờ mịt chiến tranh.

Thursday, April 05, 2018

CHUYỂN MÙA


to anphong
Bốn mươi ba năm rồi đấy! 

Bốn mươi ba năm đi qua từ khi rời nước lưu vong, mang canh cánh nguồn cội tổ tiên trong lòng với nỗi ám ảnh của tháng tư 1975, cũng từ đó xa ân tình quê hương làng xóm láng giềng và bằng hữu đã một thời gắn bó. 

Những vụn vặt của năm tháng kết nối thành chuỗi kéo lững thững theo cuộc đời đăng đẵng như cánh diều trong gió, khi tung vút lên thật cao như trái pháo thăng thiên, lúc la đà như chiếc lá; như những hạt lưu ly tản mạn tựa những hạt mưa bay; như những áng mây giữa thênh thang, che ánh mặt trời xuống những núi rừng, đồng nội rồi tan tác thăm thẳm nơi cuối trời; trả lại cho cây cỏ sự tĩnh mịch, cho sông suối sự lặng lờ muôn thuở. Hoàng hôn vẫn xuống lê thê mỗi chiều tàn và ngày mới vực dậy bình minh rạng rỡ lên vạn vật sau giấc ngủ đêm dài. 

Bốn mươi ba năm không phải ít những gặp gỡ, những đến rồi đi như lữ khách, như du mục vãng lai. Cuộc đời nào khác đám bèo bềnh bồng theo dòng, dạt tấp vào bãi bờ chốc lát rồi lại bị con nước lớn nước ròng cuốn đi về phương trời vô định miên viễn xa xôi nào đó trên khúc giang đầu hay miền cuối sông. Xô đẩy mỗi cá nhân và gia đình vì cơm áo gạo tiền, mà bon chen, tận tụy tấc bậc để khắc phục mà đứng thẳng lên từ tay trắng. Tự chép những điệp khúc đời nghiệt ngã chua cay, hằn cung ray rức xót xa sâu vào tâm khảm mình. 

Thursday, March 01, 2018

HOA THÁNG CHẠP



To Anphong

“…....   Cành xuân hoa chúm chím chào,

Gió đông thôi đã cợt đào, ghẹo mai”
                                                                                                   Nguyễn Gia Thiều

 

Tết lại về!  Những tờ lịch cuối cùng được gỡ khỏi tấm bìa màu sắc huê tình quen thuộc treo trên tường, nhường chỗ cho sự thay đổi văn hoa hằng mỗi cuối năm.

Mới hôm nào, họp mặt chào cờ đầu năm dương lịch đầy xúc động nơi đất khách.  Những lời chúc tụng và hứa hẹn còn vương vấn chưa bay xa và ngày tháng cứ đều đặn nối tiếp trôi qua có vẻ thật nhanh kéo Tết âm lịch trở về như bất chợt, một sự bắt đầu chu kỳ mới rực rỡ và an bình biểu trưng của niềm vui và hy vọng.

Hễ khi cái bóng rợp trên vùng hoàng đạo ngã càng dài lên phía bắc là lúc được đất trời hành hạ, làn đông phong vẫn rạt rào tràn lan khắp vùng bắc Mỹ, những trận mưa tuyết kết thành chuỗi dài đổ xuống nhiều nơi từ tận cùng miền nam lên đông bắc, trùm kín vạn vật, băng giá căm căm, tái tê khắc nghiệt;  nhiều người phải co ro trong những chiếc áo lạnh dày cộm thùng thình và hơi thở như khói thoảng mờ nhẹ bay tản ra mỗi lần cất tiếng nói, hàm răng đánh bò cạp lụp cụp dòn tan, vành tai tê cứng cảm giác giống như miếng bánh tráng già nắng dễ dàng bị gãy nát, chóp mũi cứ hồng lên như màu hoa đào; những mái tóc, chân mày, chòm râu dính tuyết và đóng băng như hình ảnh của người về từ bắc cực. Những đám mây trắng thấp và dày bao vùng, như chực chờ sẵn đổ xuống cơn bão tuyết thình lình. Có lúc bầu trời trong vắt cao mênh mông, nắng đầy và ấm áp, rồi lại buốt giá khi ánh chiều lặn cuối chân mây. Đêm càng thanh, trời đầy sao, càng lạnh buốt.