Trăm năm dầu lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa.
Cây đa cũ, bến đò xưa
Bộ hành có nghĩa nắng mưa cũng chờ *
1.
Như một kẻ lữ hành lỡ chuyến đò định mệnh, ngược
lối về quá khứ trong gió chiều hiu hiu nhẹ dưới nắng vàng nhạt cuối ngày gieo
hờ hững lên bãi vắng, viền man mác đường chân trời nhạt nhòa xa tận biển khơi, ngập
ngừng khép nhẹ không gian đang lịm vào khói sương mờ sẫm tối. Màng lụa hoàng
hôn mong manh, kéo chầm chậm vói lên tới đỉnh dãy núi chập chùng màu phấn lam
nhạt đằng xa phía sau lưng.
“… Lạc hà dữ cô vụ tề phi
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc…” (Vương Bột)
Vài cánh chim cô đơn bay mãi về phía xa rồi
lẫn khuất trong giải mây lang thang còn phản phất chút ráng chiều vàng phai từ
triền cao. Hồn cô lữ xuyến xao buồn hiu quạnh
“Chim nghiêng cánh nhỏ bóng
chiều sa” (Huy Cận)
những ngọn sóng bạc đầu lượn
như những con thuồng luồng khổng lồ, ngúc ngoắc dài thườn thượt, tiếp nối lăn
trườn lên bãi tung bọt trắng xóa. Nước và trời mỗi lúc hòa nhập mờ tối thêm rồi không còn phân rõ
nữa.
“… Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba
giang thượng sử nhân sầu.” (Thôi Hiệu)
“… Lòng
quê dợn dợn vời con nước
Không
khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.” (Huy Cận)
Chạnh lòng nhớ lại lúc
còn niên thiếu ngắm cảnh trời chiều trên bãi biển quê hương.
“…Gợi lòng
chạnh nhớ quê hương thuở nào …” (Trần
Thị Thủy – Nguyễn Huệ)
Những ký ức đẹp thủa thơ dại xa lắc xa lơ của
thời “tiên học lễ, hậu học văn,” miệt mài sách vở, bù đầu“nấu sử sôi
kinh”năm lần bảy lược, học đi rồi học lại
“… Học đã
sôi cơm nhưng chưa chín,
Thi không
ăn ớt thế mà cay !...” (Trần Tế Xương)
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những lúc rong chơi
vào ngày nghỉ lễ hay cuối tuần, thường hẹn
hò nhau ra bãi biển, hoặc lên núi Nhạn, trao đổi buồn vui dễ khó học đường, hàn
huyên tâm sự, lạm bàn nắng mưa mây gió, hòa nhập tâm hồn cùng trời đất núi đồi,
đồng ruộng xóm làng, sông biển. Còn học đường, còn sĩ tử đồng môn, còn nghĩa
tình;
Dòng sông bến nước con đò,
dưới chân tháp cổ, dòng Sông
Chùa lượn khúc cạnh sông Ba, có lúc nước trong xanh hiền hòa, lững lờ chảy
trong nắng hạ gió thu. Có khi đục ngầu cuồn cuộn như thác lũ tràn dưới mưa đông
gió bấc. Mang phù sa từ thượng nguồn bồi đắp phì nhiêu cho soi rộc ven bờ rồi
tuôn xuôi ra biển Đông lai láng. Muôn đời vẫn thế, vẫn ươm thắm quê hương.
Bờ biển cát, sóng xô đùa muôn thuở,
Có
nhánh sông xanh lượn dưới chân đồi.
Qua bao năm tháng dài giũa mài cho lấp lánh danh
phận học trò nơi học đường, nay phiêu bạt tha phương, lòng nhớ nhung da diếc những bảng xanh phấn trắng, bục thầy, từng dãy bàn ghế dài lớp học. Những buổi
lễ chào cờ mỗi sáng thứ hai, lũ con trai áo trắng quần tây xanh gọn ghẽ, con
gái trong màu thiên thanh tà bay phất phới hồn nhiên dưới nắng mai. Nhớ từng
khuôn mặt, từng cử chỉ, từng giọng nói trách mắng khen chê, hay an ủi khuyến
khích của thầy, của bạn chung trường chung lớp. Ngày nay đã xa rồi, nhưng,
những kỷ niệm khó quên của thời xa xưa ấy vẫn còn tồn tại và lặng im trong tâm
hồn…
“… Mà lòng chợt nhớ về một thuở
Cái thuở ngây thơ, thuở học trò .” (Quang Yến)
Tuổi học trò “ăn chưa no,
lo chưa tới” ngày hai buổi cắp sách đến trường, biết buồn vui lo
lắng chuyện học hành thi cử. Theo thời gian, trí tuệ mở mang, tâm tư lớn dần.
Biết e ngại ngượng ngùng khi lầm lỗi, biết bối rối trước sự ngỡ ngàng hay hân
hoan của bạn bè, biết rung cảm mến thương và nhung nhớ khi xa vắng.
Thầm yêu từ buổi
ban đầu
Thẹn thùng hai
đứa chờ nhau đi, về.
Bóng chiều rũ
cánh lê thê,
Trăng non mười
bốn tóc thề bay bay.
Hình ảnh “Nhỏ bạn” gắn bó một phần đời là
tình yêu
thương ngây thơ dại khờ âm thầm ấp ủ trong tim, một phần quẩn quanh gần gũi trong cuộc sống. “Nhỏ bạn” như cánh én, như nụ hoa mang mùa xuân tươi vào tuổi thơ, lũ “thứ ba…” tụi này, trong lũ ấy tôi với Nhỏ quấn quýt bên nhau như đôi chim non từ thuở mới biết tập làm văn…
thương ngây thơ dại khờ âm thầm ấp ủ trong tim, một phần quẩn quanh gần gũi trong cuộc sống. “Nhỏ bạn” như cánh én, như nụ hoa mang mùa xuân tươi vào tuổi thơ, lũ “thứ ba…” tụi này, trong lũ ấy tôi với Nhỏ quấn quýt bên nhau như đôi chim non từ thuở mới biết tập làm văn…
“… Thuở em
chân sáo ngập ngừng.
Gót hài nhẹ bước - mùa xuân theo về …” (Phan Thị Nguyệt Hồng)
“Nhỏ”như nụ hoa hàm tiếu
dịu dàng như cành liễu đong đưa
trăng duyên khép nép thẹn thùng ...
dịu dàng như cành liễu đong đưa
trăng duyên khép nép thẹn thùng ...
Em xinh em đứng một mình cũng xinh…*
và “Nhỏ” của tôi đó,
Miệng
cười như búp hoa lài
Như nụ
hoa quế, như tai hoa hồng *
trộm nhìn “Nhỏ”, duyên
dáng ngọc ngà mười bốn, trăng non e ấp, má hây hây môi hồng, mắt sáng long
lanh, nụ cười bẽn lẽn chưa biết trao lời tình tự. Nhiều khi lên bảng trả bài, bắt gặp
ánh mắt Nhỏ nhìn chia sẻ khích lệ như thầm gửi trăm nghìn lời muốn nói,
“… Ai lên
bảng ấp úng hoài chưa thuộc
Ai dưới lớp nhìn mắt thoáng rưng rưng.”
(Phạm Xuân Dũng)
mà nghe lòng rộn rã, xa
nhau thì nhớ, gặp nhau bồi hồi xao xuyến vu vơ,
vắng xa
lòng thấy nhớ nhung,
Gặp nhau e
lệ ngại ngùng vấn vương…
trong tâm hồn người con
trai quê chớm nở và nhen nhúm mối tình đầu học trò thơ ngây vụng dại, từ khi
bắt gặp Nhỏ bẻn lẻn điểm vụng về nụ cười lên mắt lên môi,
Yêu nhau con mắt liếc qua
Kẻo chúng bạn biết, kẻo cha mẹ ngờ *
thẹn
thùng ấp úng như đứa trẻ nói dối bị bắt quả tang.
Ngó
em chẳng dám ngó lâu
Ngó
qua một chút đỡ sầu mà thôi! *
Từ
cuối lớp, nhìn mái tóc thề buông mềm trên vai em “hiền
như mây chiều trong,” có một sự rung động êm đềm len lén vào hồn âm thầm nhưng nung
náu mãnh liệt cho xao xuyến
thêm sâu
Tóc em dài em cài hoa thiên lý
Miệng em cười anh để ý anh thương.*
bên em thoảng mùi hương
con gái, tuy chưa lụa là son phấn mà nét kiêu sa e ấp sau làn tóc buông lơi sợi
vắn sợi dài che nửa vời đuôi mắt nai non…, cho người vương nặng mối tình. Thương thầm một thời để nhớ
một đời.
“…Dòng sầu lả xuống bờ vai
Em mang mầu nhiệm cho dài nhân gian
Tóc mây hay sợi tơ đàn
Rung lên cho lệ hoe vàng cõi thơ…” (Phạm
Thiên Thư)
Lắm
lúc nghĩ tới chuyện tương lai mà thơ thẩn nhìn mênh mông để lòng tơ tưởng vu
vơ,
Kể từ bạn với trúc mai,
Càng sâu nghĩa
bể, càng dài tình sông.*
“…
Hay gương lòng sớm mở
Thầm in một bóng người…” (Bàng bá Lân)
Nhiều khi tự trách mình
sao cứ mãi rụt rè, để ôm thương nhớ đơn côi. Có mấy ai hiểu khi tình không dám
ngỏ!
“… Muốn nói tiếng yêu nhưng lại im lìm,
Để tiếc nuối đuổi theo ta da diết! …” (Hải Vân)
Mà
chỉ ngu ngơ gởi gió gởi mây về muôn hướng những tương tư hình bóng một người. Có
những lần ngập ngừng trao tay tập vở kèm tờ thư nhỏ xếp gọn bên trong …
“… Có đôi mắt ai bối rối
Bàn tay ngập ngừng trao
thư…” (nttn)
và chờ đợi…
Bao
nhiêu niên khóa, bấy nhiêu lần tựu trường nhập cuộc chơi, rồi hè tới bịn rịn
chia tay. Vào những ngày cuối của niên học, khi phượng vĩ nở rộ, ngàn cánh hoa
rơi rụng trải đỏ sân trường và hè phố, ve sầu râm ran, là lúc mà lũ học trò
nhộn nhịp hẳn lên. Vội vã chuyền tay tập lưu bút góp nhặt ký cóp ngày xanh. Văn non
mực tím, nắn nót từng dòng gởi gắm chút tâm sự, chia sẻ nỗi
niềm riêng, trần tình cảm xúc kỷ niệm vui buồn ngọt đắng, ép
thêm cánh hoa bên những câu gọt dũa lời tình tự ngu ngơ thơ dại… như mớ hành
trang nhập môn đời chữ nghĩa văn chương.
“…Buổi học cuối cùng nào chẳng vấn vương,
Nay nhớ quá ta một mình suýt khóc …”
(Đoàn Văn Thiệt – Nguyễn Huệ)
Nỗi
xót xa, lưu luyến hiện lên trên những khuôn mặt non búng sữa, khi phải lũ lượt
rời cổng trường như đàn chim tung cánh lìa đàn, dẫm lên những cánh hoa rơi tan
tác trong tiếng ve sầu ray rức réo khúc biệt ly não nề
“... Có tiếng ve suốt một thời
không ai hay,
Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn …”
(Chu Minh Vũ)
bâng
khuâng quay mặt lúc lòng nặng trĩu nỗi buồn chia tay trở về miền quê xa xôi hẻo
lánh, giã từ thành phố nơi đó có người thương, mang theo hoài mong ngày tương
ngộ,
“…Nhớ nàng con gái mười lăm
Cười tươi như ánh trăng rằm đêm nao…”
(Bàng Bá Lân)
mà thương nhớ vấn vương cứ đeo
đuổi mãi hoài.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?*
Ước mong được một lần tình cờ
gặp lại giữa đường đời, hẳn sẽ quá đỗi mừng vui, nhưng tháng ngày vẫn vô tình
êm trôi mặc cho ước mơ rụng rơi tơi tả,
Mong người, lòng những ngẩn ngơ
Ðám mây vơ vẩn ngôi sao mập mờ *
ba tháng hè cưu mang khối tình
non choẹt chờ trông lơi thế kỷ, đếm ngày qua như nhặt xếp lá vàng, tim hằn thêm
vết ngấn,
“… Hè ơi dài đến bao giờ
Chín mươi ngày những ngẩn ngơ
trĩu lòng
Với tay bẻ cánh phượng hồng
Ép vào trong vở nhớ mong vô bờ…” (Huy
Nguyên)
đợi mong như ô thước chờ mưa ngâu về nối nhịp cho Chức
nữ ngừng cuộn suốt tơ đón Ngưu lang quá giải Ngân hà,
Từ khi
nước biết tuổi non
Trăng thu vằng vặc dạ còn nhớ mong *
như trăng treo cổ độ soi bóng con đò
xưa cắm sào mãi đón rồi tiễn thời gian tiếp nối, mà khách quá giang còn mãi nơi
đâu !
Nước
non một gánh chung tình
Nhớ ai, ai có nhớ mình chăng ai ?*
Lại đến ngày tựu trường, chim non xa lũ lượt
quay về chốn cũ, véo von gọi đàn. Lòng dạt dào xao xuyến gặp lại ánh mắt nụ
cười, nghe lại lời chào hỏi đổi trao dịu dàng ưu ái. Tình yêu thầm lặng đầu đời
bấy giờ trưởng thành hơn theo năm tháng trôi qua,
Một duyên, hai nợ, ba tình
Chiêm bao lẩn quất bên mình
năm canh *
con tim gom góp nhớ
thương da diết, nghe tâm tư lo lắng mong chờ và ước mơ ươm nụ giữa tuổi hoa niên đang vươn lớn hồng lên rực rỡ.
Ước gì bướm được gần
hoa
Ước gì mình sánh với ta hỡi mình
Ước gì tình sánh với tình
Ước gì nhành bích cành quỳnh thành đôi
Ước gì lan huệ đâm chồi
Ước gì quân tử sánh ngưới thuyền quyên
Ước gì nguyện được như nguyền
Ước gì chỉ thắm xe duyên tơ đào.*
Như đôi phựơng hoàng
liền cánh giữa không gian mênh mông, thời gian tuổi trẻ bao la, tình yêu đầu
đời âm thầm thăng hoa canh cánh thời học trò.
“Cầu Hoàng tay lựa nên vần
Tương Như lòng ấy Văn quân lòng nào” (Bích
Câu Kỳ Ngộ)
2.
Một ngày, không ai ngờ, người tuổi trẻ âm
thầm rời xa mái trường khi đường học vấn còn thênh thang, cửa tương lai đang
rộng mở đón chào,
“... Ta về tham dự cuộc chơi,
Rượu cần súng đạn với lời yêu thương...” (Huy Lực)
lặng
lẽ buông trôi học trình dang dở, bỏ lại sau lưng sách vở học trò, bè bạn thân yêu và người thương mười sáu
trăng tròn không một lời từ giã,
“…Nhớ nhung
xin trả cho ai,
Nẻo xưa giờ
đã chia hai lối về…” (Huỳnh Thục Uyên,
Nguyễn Huệ)
theo tiếng quê hương mời gọi lên
đường, với hình bóng thân yêu
“… Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
Ngàn năm còn mãi lúc gần quen
Em gầy như liễu trong thơ cổ
Anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường …”
(Nguyên Sa)
làm hành trang nhập thế để riêng mình thương nhớ.
Vào gió mưa nắng cháy quân trường,
làm quen lau lách bụi bờ, chập chờn giấc ngủ giữa tiếng bom nổ đạn bay trong
thời chinh chiến. Gót chinh nhân cứ vụt đến vụt đi vội vàng, kéo lê nỗi nhớ thương tha
thiết mà không thể níu không gian vạn dậm lại gần và thời gian dừng lại…
Nhớ mình
như bút nhớ nghiên.
Như mực nhớ giấy, như thuyền nhớ sông.*
còn nỗi buồn nào hơn khi đã phải xa nhau. Tình đời và tình
người là nhân nghĩa phải cưu mang, là cái nợ phải trả, cái duyên phải đền, vẹn
làm sao khi chiến chinh lan tràn!
Ngó lên Đất Đỏ cỏ dày
Nghĩa nhơn thăm thẳm mỗi ngày một xa *
bạn bè xẻ đàn lạc nghé,
đôi chim non giờ đây chơi vơi giữa không gian nghìn trùng xa cách, kẻ chân mây người góc biển, kẻ tiền tuyến người hậu phương, thương
nhớ nhau qua những cánh thư dài, gởi gắm tâm tư như điệu ru đứt quãng trên
những dòng mực lem luốc nhạt nhòe, mà thời gian không thể một sớm một chiều
mang đến.
Cậy cùng đèn hạnh
tim lê,
Mực mài nước mắt,
thơ đề chéo khăn.*
gởi theo cánh hải âu về
vạn lý trùng khơi, những thư đi thư lại, gói theo chút hạnh phúc nhỏ nhoi đưa
vào giấc ngủ và thầm gọi tên người qua những tháng năm dài phân ly…tưởng nhớ
hình bóng người thương mãi tận quê nhà làm nguồn an ủi mà đứng thẳng làm thân
chiến sĩ, nung chí mình thêm nghị lực trải cuộc binh đao, tạo cho đời tràn nhân
bản và tình đầy yêu thương,
may mà có
em đời còn dễ thương... (Vũ Hữu Định)
lắm lúc quá mệt mỏi vì
cuộc đời mình như chiếc lá rơi trong mùa gió chướng, phút giây nào mơ ước được
yên vui…mong sao thuyền được về neo bến cũ!
Phải chi đây đó vợ chồng
Gánh tương tư khỏi nặng lòng nước non *
Ngụp lặn giữa sinh tử kề
nhau gang tấc, mà xót xa cho chính mình và thương cho người mình yêu mến, chưa một lần can đảm nhắn nhủ chuyện tương lai. Bản thân không đủ dũng cảm để xe thắm “sợi xích thằng,” nên lòng
bâng khuâng khắc khoải.
“… Mai này cơn mưa
nhỏ
Bay lất phất ngoài song
Yêu tình yêu chưa ngỏ
Còn gian nan bềnh bồng…” (Vô Thường)
Giăng mắc tương tư như
hình ảnh quê nhà
Cũng vì ngọn nước sông Dinh
Nay trừng mai rặt điệu chung tình nổi trôi.*
Đời thủy thủ góp mặt với duyên đoàn, giang
đoàn, hạm đội khắp các vùng duyên hải, sông ngòi trên bốn vùng chiến thuật, Bạn
với biển rộng sông dài, hải đảo mù khơi. Ngày nắng nung cháy da rám mặt, đêm
gió rét buốt lạnh căm căm. Dĩ vãng ấu thơ mãi vấn vương trong nỗi nhớ thương tha
thiết. Mơ ước thật nhiều và cứ muốn giữ em như một điều quan trọng nhất đời
mình nhưng lại không dám nghĩ đến chuyện xây dựng tương lai, mà tin vào nhiệm
màu định mệnh, như dòng sông xuôi chảy xói mòn tự nhiên từ thuở vượt nguồn.
Sông Dinh ai bới ai đào
Để cho con nước chảy vào vòng cung *
Những lá thư còn giữ nguyên nét bút mực học
trò chứa trọn tình thương yêu chân thành trong trắng, mỗi tuần đôi lần, chia sẻ
những khuyến khích an ủi ngọt ngào, những buồn vui chua xót. Kể cho nhau những
thương nhớ và mong chờ, những xót xa cay đắng vấp ngã tự gượng đứng lên, nhắc
nhở những kỷ niệm trong đời từ khi còn đi học, lúc sinh hoạt trong gia đình
phật tử Thiện Ái... Những tin nhạn đến rồi đi mang tình riêng không đoạn kết…
“… cậu còn
nhớ, những lần lên tận làng quê thăm cậu, mình thương lắm mái nhà tranh đơn sơ
với lũy tre xanh bao quanh cuộc sống yên bình thanh đạm… Mãi vui với không khí gia
đình quê, nhiều khi chiều tối không dám đi về một mình băng qua bãi tha ma
rộng, cậu phải đưa mình trở lại thành phố … mình phải kề vai sát vào người cậu
cho bớt sợ, vừa đi vừa chuyện trò lớn tiếng, làm như thế gian này chỉ có hai
đứa tụi mình. Đưa mình về tới nhà, cậu thui thủi quay lại quê, đứng nhìn theo
cho đến khi bóng cậu khuất qua lối quanh, mình thương cậu chi lạ!”
Làm sao quên được những ngày xưa thân ái,
những ngày nghỉ học, hai đứa rủ nhau về quê, trên con đường ngoằn ngoèo, cùng
cầm tay nhảy qua mương nước, cùng ngắt những gié lúa non đưa lên mũi ngửi mùi
đồng ruộng rồi cùng cười ngặt ngoẽo. Lòng cảm thấy tràn thương yêu hạnh phúc vô vàn. Mối tình trong trắng như
trang giấy học trò, chưa một lần nói thành lời, vẫn mãi lặng câm, cho tới bây
giờ…hỡi Nhỏ, người tôi thương ơi, nơi vĩnh hằng đó chắc chắn người đã hiểu!
“…dù mưa
bão hay biển im sóng lặng, chiến hạm bồng bềnh trên những hải đạo mù khơi, nhớ
thương thật nhiều, tâm tình luyến theo từng luống sóng xô tấp vào bờ, để nơi ấy
cậu nghe được âm hưởng của tình người ngoài biên ải phong ba …”
Đêm thu
núi Vọng phu buồn
Gởi về sông cũ nửa vầng trăng xưa *
Có
những lúc nhớ thương quá đỗi, muốn gởi theo gió mây trọn vẹn tâm tình và nguyện
ước thẫm ấm trang thư về bên ấy.
Thiếp
trao chàng câu ân, câu ái
Chàng
trao thiếp câu ngãi, câu nhân
Cả bốn
câu hợp lại Tấn với Tần nên duyên *
Con tàu âm thầm rẽ sóng hải hành ngược xuôi duyên hải, biển
trùng khơi đón con nước đổ từ nguồn, mơ tưởng như đang đứng bên bờ sông dọc lũy tre làng xóm xưa,
Sông Ba nước chảy lửng lờ
Ngàn năm Nhạn Tháp soi bờ nước xanh *
vói tay không vịn được bến bờ, khi bóng dáng quê hương vẫy gọi.
Mỗi ngày có bao nhiêu lần, ngắm đo phương vị các điểm Đá bia, hải đăng Mũi Nạy,
tháp Nhạn, đỉnh Chóp chài nối đồng qui định vị chiến hạm hải hành tuần thám 2B.
Lênh đênh trên sóng nước biển Đông mênh mông mà lòng thương nhớ vô cùng. Hỡi “nhỏ”
của tôi, đâu biết rằng tôi đang vọng hướng về phía bờ xa xăm ấy …
Chóp Chài cao lắm bấy
Trông hủy trông hoài
Chẳng thấy người thương...*
Mơ ước nhỏ nhoi một mai khi tàn cuộc
chiến, xây đắp mộng gia đình hạnh phúc bên mái nhà tranh, đêm đêm dưới ánh
trăng ngà tụi mình hai đứa …
Sáng trăng trải chiếu hai hàng,
Bên anh đọc sách bên nàng quay tơ *
Nào ngờ đâu đến một ngày, cánh nhạn mang tới
viễn khơi, những trang thư thật dài, dài hơn mọi bữa, với nét chữ quen thuộc
nhạt nhòe, tràn đầy những than và trách thay cho tâm sự hay an ủi ngọt ngào. Rằng
người ta từ “đơn vị… đã mang lễ dạm ra mắt …mình buồn ghê gớm
lắm cậu ơi!”
Anh ơi
hột giống nghĩa tình, dễ gieo, khó nhổ,
Gieo vào lòng để khổ cho nhau. *
Thôi thì, em khóc một lần,
Cho vơi sầu rụng gợn vầng trăng soi...
Than
thân hay trách trời cao, người thủy thủ đang còn tay trắng, bước chinh nhân mãi
nhọc nhằn như những con sóng đại dương, buồn cho mình và thương cho người, “tại trời xui khiến nên hai đứa mình xa nhau!”
Bước xuống ruộng
sâu, em mảng sầu tấc dạ
Tay em ôm bó mạ, lụy ứa hai hàng
Ai làm lỡ chuyến đò ngang
Cho loan với phượng đôi hàng biệt ly *
Trách
kẻ chinh nhân hay oán người tri kỷ ?
Ba
đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không? *
Như biển khơi vần vũ phong ba nhận chìm ước
mơ đẹp đầu đời. Tình yêu còn đấy nhưng hạnh phúc vuột bay theo mây viễn xứ bỡi tháng
năm dài hải nghiệp, bỡi nhiệt huyết hải hồ, quê hương điêu linh mà tương lai mờ
mịt xa vời bất ổn, chưa dám thố lộ nguyện ước ba sinh.
“… Nghe mình như cát bụi
Ta cho nhau ngậm ngùi…” (Pham Doanh)
Vẫn biết, tình yêu phải được săn
đón, chăm sóc và ấp ủ mới có thể tồn tại được, nhưng trong hoàn cảnh chiến
chinh nghiệt ngã, đôi ngả phân ly, làm sao cho vẹn, khi mà “cổ lai
chinh chiến kỷ nhân hồi” (Lương Châu Từ) rủi một mai… không về, thì
thương người mòn mỏi nơi quê hương …
Trời sao nỡ bắt xa người.
“tình đẹp nhất là tình không dám
tỏ
tình thật thà là tình ở trong tim
tình say mê là tình chỉ im lìm
tình không nói là tình sầu vạn
kiếp.” ( Luc Binh Nguyen )
Chiến cuộc chưa tàn mà sáo vội sang sông, ngậm ngùi trao cho số
phận duyên kiếp không thành,
Nghe cay đắng trong tim ngàn vụn vỡ,
Bước thẩn thờ, hồn nhẹ tựa lá bay.
trách người nỡ “có trăng phụ đèn” sao cam
Dù anh có lỗi hẹn hò
Còn duyên đâu dễ con đò sang
ngang.*
âm thầm thương nhớ xót
xa, đành gói kỷ niệm dấu vào dĩ vãng, dõi theo dư ảnh sáo sang sông
Thương
bậu từ thuở má hồng
Bây giờ
bậu lớn, bậu lấy chồng bỏ qua. *
3.
“Có những
mùa hè không hề trở lại
Chỉ có
tiếng ve trĩu cánh phượng hồng” (Phạm xuân Dũng)
Từ đơn vị xa, áo trận phai màu, người thủy
thủ về thăm phố cũ, dạo qua những con đường xưa thân quen,
Tôi về thăm khắp
cả,
thầy, bạn cũ năm xưa,
nhìn bảng xanh, nhớ phấn,
mà thương mình vu vơ!...
những tà áo học trò phất
phơ trong gió, tiếng cười vui rộn rã hòa cùng tiếng guốc nhịp vang hè phố dưới
nắng mai rực rỡ, chạnh nhớ màu nắng sân trường thuở trước, lòng ngậm ngùi buồn
ngập vu vơ
“…Góc sân trường còn âm vang
tiếng guốc
Của một thời em cắp sách thơ
ngây…”(Nguyễn Hữu Chung)
những bàn tay thon nhỏ xinh xinh, xăng xít cầm cành hoa tươi đỏ thắm, gợi nỗi thương
tiếc lắm một thời qua
“…Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi
tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối
tình đầu…” (Đỗ Trung Quân)
nhớ những buổi hò hẹn
tâm tình, những lần cùng ôn bài, giài toán, làm văn bình giảng, những khi cùng
đi về chung lối, mến trao nhau ánh mắt nụ cười lời nói …
Ôi
nhớ sao là nhớ
“… Nhớ làm
sao những buổi chiều nhạt nắng,
Đi bên em
bước nhẹ tựa hơi sương,
Gió len lén
hôn má đỏ môi hường,
Tà áo mỏng
vấn vương theo nhịp bước!
Ta nhớ lắm
đêm trăng mờ hẹn ước,
Đếm sao
trời hay đếm nhịp tim em?…” (Hải Vân)
những
cánh thư hậu phương tuyền tuyến vẫn tiếp nối đi về, vẫn “mình” chân tình và
“cậu” ngọt ngào thân ái chân quen, nhưng ngắn và lem luốt nhạt nhòe hơn,
“…
Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại
Tay
tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương.” (Đoàn
Vị Thượng)
bỏ quên một đời tuổi trẻ
mà thời gian cứ lặng trôi vô tình không gắn bó chuyện ngày mai…
Nửa đời sương gió ngang tàng
Trái tim lụy chỉ vì nàng đấy thôi *
Chiến
tranh ngày càng khốc liệt, quê hương càng mịt mờ lửa khói, mộng hồi hương càng
lúc càng xa vời… tin thư cũng lần lửa thưa thớt, càng trông càng biền biệt …
Đôi ta chẳng đặng sum vầy
Khác nào kiếp nhạn lạc bầy kêu sương *
Khắp
bốn phương, cuộc chiến gia tăng cường độ, bom đạn kinh hoàng. Hành quân liên
miên, rày đây mai đó, sáng Hoàng sa, tối Trường sa,
Sóng Đà Rằng
cuộn đục nước sông Ba
Mây Đông Hải lấp Hoàng sa
biển động.
thư
từ không theo kịp trạm bưu chính. Nhạn lạc tha phương hun hút. Lúc về căn cứ,
nhận được những hàng chục lá thư đã mất thời gian tính. Phúc đáp lại chẳng thấy
hồi âm, ngậm ngùi đợi mong vời vợi.
“Dòng
sông bên lở bên bồi
Tình
yêu đã mất luân hồi niềm đau”. (Hạ Thy)
Theo tháng năm nặng nợ
biển sông, đời thủy thủ thời binh lửa, cùng chiến hạm vượt sóng trên những hải
đạo ngang dọc bất định xa bờ. Giữa trời nước mênh mông, mỗi lần qua vùng biển
quê nhà, nghĩ đến người năm cũ, chờ lắng nghe cô bạn học đang phục vụ đài địa
phương cho phát thanh bản nhạc yêu cầu, ca khúc “Giấc ngủ cô đơn” để riêng tặng
một người
“…
Ai ngỡ duyên mình, bẽ bàng lá thắm xa cành
Chim
đàn xa tổ tội tình, người chờ người trong lúc tuổi xanh …” (Lê Dinh-
Anh Bằng)
rồi lịm tâm tư vào giấc
ngủ mơ hồ, hay trong phiên hải hành từ đài chỉ huy hướng nhìn vào quê hương
thân yêu xa mờ mà thương nhớ
Duyên kia ai đợi mà chờ,
Tình kia ai tưởng mà tơ tưởng tình! *
Nghe tin Nhỏ tình nguyện
rời quê hương sang xứ người tận bên kia bờ đại dương, trong chương trình huấn
luyện sinh ngữ Việt cho cán bộ và quân nhân Hoa kỳ trước khi đến VN phục vụ và
cũng từ đó cánh chim bay xa lạc dấu !
“…
âm thầm anh tiếc thương đời,
đau buồn em sống chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm
vui…” (Lam Phương)
Cho đến ngày tàn chinh chiến, tàn trong tức
tưởi của muôn vạn sinh linh, người thua cuộc trở về với nỗi lòng rạn vỡ nát
tan, mất mát và thương đau. Ngày mà những đứa trong lũ chúng tôi xa nhau vĩnh
viễn, lưu lạc muôn phương hay ngược trở về miền miên viễn.
“... Hồn
kiếp trước riêng đây sầu xứ mãi,
Khóc luân hồi chưa ráo lệ tang thương” (Vũ Hoàng Chương)
4.
Vận
nước nổi trôi, đẩy đưa kiếp người trôi nổi, nơi tha hương ngỡ ngàng tương kiến
người xưa vào một chiều cuối thu 1980, giữa đường thiên lý bôn ba,
Cành đào lá liễu phất phơ
Đường đi khuất nẻo ai ngờ gặp nhau *
giờ
đây mang tâm hồn cô phụ, vẫn vóc dáng, khuôn mặt, giọng nói với ánh mắt và nụ
cười khả ái đó chưa bao giờ phai nhạt trong lòng, vẫn “Nhỏ” của tôi ngày nào.
Gặp nhau nơi đất lạ trời xa, tay trong tay nghẹn lời, chưa nói hết mối tình đã
dấu kín qua những mấy mươi mùa phượng vĩ…
“…Tình
chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời
hết vui khi đã vẹn câu thề
Thơ
viết đừng xong, thuyền trôi chớ đậu
Để
nghìn xưa hờ hững với nghìn sau...” (Hồ Dzếnh )
Và, tình lại ra đi,
cay đắng chia tay, biền biệt
“ … Dẫu qua tròn cuộc bể dâu
Ký ức xanh vẫn còn xanh mãi
Bỡi tình đầu ngây thơ vụng dại
Nên trăm năm còn lại trinh
nguyên…” (Lưu Phúc)
“Nhỏ” của tôi, Sông Hồng ơi!
như dòng suối từ cội nguồn tuôn xuôi ra biển
một đi chẳng trở lại.
Thôi thế thôi đành nhật mộ thiên thu
Còn đâu thấy nữa,
Vương vấn dư âm văng vẳng lời ngọt tựa ca dao
Từ phương trời nào thăm thẳm
Vĩnh viễn, ước mơ không bao giờ tới dù chỉ một lần.
Bây giờ, chỉ còn lời ca dao.
To
Anphong
_____________________________________________
Ghi Chú:
(*)
Ca dao
No comments:
Post a Comment