to anphong

Vu Sơn hề vương vấn chiêm bao.
Ngày lên vui thú tiêu dao,
Đêm về tĩnh mặc hồn vào hư vô.
Đời muôn nẻo, sông hồ mấy lối,
Tình trăm năm, chìm nổi bao lần.
Họp rồi tan, lỡ đường trần,
Tơ duyên bảng lảng, nghĩa ân ngập ngừng.
Trăng hờ hững suối rừng hiu quạnh,
Đóm sao khuya lấp lánh lẻ loi,
Nỗi mình trở giấc bồi hồi,
Cúi ôm gối rũ, niệm lời đắng cay.
Khói lên mi, sầu vây tê tái,
Giọt buồn rơi, rơi mãi khôn vơi.
Niềm riêng bèo dạt mây trôi,
Vói tay vuốt mặt, quên đời xót xa.
Dẫu thiên hạ thiết tha nhân thế,
Giao bôi hề nuốt lệ chia phôi.
Kiếp này em lỡ tình tôi,
Thế gian em lỡ tình đời nhân duyên.
Buông sào khua lái thuyền dời bến,
Bãi cạn vực sâu bến khuất xa ?
Hỏi trăng sao mãi chưa già ?
Để ta ngoảnh mặt, bỏ ta bẽ bàng!
to anphong
No comments:
Post a Comment