Nguyễn Phúc Chương Vi
Không biết từ bao giờ mình đã bắt đầu để ý
và nhớ tỉ mỉ thành phố này với những biển Đông, động cát, núi Nhạn, sông Đà đồng ruộng bao quanh,
nơi không phải là nguồn cội quê hương của mình, nhưng là nơi mình được sinh ra
và trưởng thành. Một thành phố hồi sinh và vươn lên từ sau cuộc tiêu thổ kháng
chiến hoang tàn và chiến tranh nồi da xáo thịt trường kì
Chỉ được kể lại rằng ba mẹ mình
đã đến đây trong cuộc trường chinh lánh nạn binh biến hồi tháng tư 1975. Ba mẹ
đã vượt ngàn dặm gian nan nguy hiểm, xót xa nhìn thấy hàng ngàn xác người gục
chết dọc đường vì đạn pháo đuổi theo. Khi đến đầu cầu sắt sông Chùa và Đà rằng,
bị một lực lượng nón cối dép râu vũ trang súng dài lưỡi lê lựu đạn chận đường,
đuổi phải quay về, mọi người nao núng khựng lại với nỗi khiếp hãi kinh
hoàng và tuyệt vọng cùng cực, hình ảnh đã tiều tụy càng khốn khổ hơn. Trong số
đó mẹ thì đã quá kiệt sức, ba cũng chẳng còn năng lực để vừa dìu mẹ vừa mang
gói hành trang ít ỏi mà tiếp tục cuộc bôn tẩu lánh nạn. Cuối cùng ba mẹ đành phải
chùn chân, thẫn thờ lê lết vào thành phố này, thất thơ như hai bóng ma đói khát
lam lũ mệt mỏi, tìm nơi trú ẩn cho qua cơn bĩ cực điêu linh.
Gặp một căn nhà
hai tầng giữa khu hầu như hoang vắng. Cửa không khóa, bên trong bàn ghế tủ giường
còn nguyên vẹn, những ngăn kéo bị lôi xệch ra ngoài và những cánh tủ bị mở
toang, nhiều áo quần, giấy tờ, vật dụng kể cả một ít tiền bạc nằm bừa bải trên
sàn nhà. Chăn mền, gạo nước vẫn còn đầy đủ nhưng thiếu vắng bóng dáng chủ nhà.
Ba nói với mẹ rằng chúng ta không còn đủ sức để chạy thêm được nữa và e rằng mẹ
không vượt qua nổi cơn bi thảm cùng cực này, ba bàn thêm, thôi sẵn đây mình tạm
ở lại nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nếu mẹ khỏe lại được, mình sẽ tiếp tục bôn đào, hoặc
nếu chủ nhà trở về thì mình trả lại cho họ.
Từ xế chiều đến đêm, bên ngoài
vang rền tiếng súng lớn nhỏ, những loạt đại bác từ trên đỉnh Tháp Nhạn bắn thẳng
về cửa sông Đà rằng chận đường những xe bọc thép cố vượt qua sông, những tràng đạn kinh hoàng giết hàng
trăm gia đình cố tràn lên ghe bỏ bãi ra khơi; từng nhóm người bồng bế gồng gánh
hớt hải ngược xuôi, huyên náo tiếng réo gọi, gào thét, than khóc tạo cho thành
phố trở nên mỗi lúc càng hỗn loạn hoang mang. Mẹ thì thiêm thiếp bất động, thỉnh
thoảng cất tiếng yếu ớt gọi tên ba. Trong khi ba tinh thần bất ổn, đứng ngồi
không yên, đã vượt ngàn dặm núi rừng sông suối rồi gãy gánh giữa đường kẹt lại
chốn này như cổng sinh lộ vừa khép lại !!!
Thành phố bị đổi chủ, mọi mặt, mọi
điều đều đảo lộn cả con người và lòng người … như dòng cuồng lưu bị chặn ngang bởi con đập làm lan
tràn tung tóe, xô dạt và hủy hoại tất cả những hiện hữu chung quanh. Mẹ trở nên
gầy yếu sa sút từ đó, cha tiến thoái lưỡng nan, đành nhận nơi này làm quê hương
thứ hai. Chỗ ở tạm ổn vì chẳng bao giờ có người nào đến gõ cửa hỏi thăm. Những
người hàng xóm tuy xa lạ sau cơn hoảng loạn đao binh, lần hồi gặp nhau xem như láng
giềng quen thuộc …
Ba mẹ tần tảo kiếm sống từ cảnh tứ
cố vô thân, quen dần với nếp sống mới của thành phố nửa quê nửa tỉnh này. Đến một
ngày đẹp trời mình được sinh ra để góp mặt với cõi đời trên đất nước đầy dẫy
thương đau này, đât nước của kẻ mạnh, của quyền lực hiếp đáp lường gạt, tước đoạt và
tiêu diệt kẻ yếu, kẻ thế cô. Tuy không còn nghe tiếng bom đạn, không còn thấy
khói lửa chiến tranh, nhưng nhà tù, trại giam cũng từ đó được dựng lên khắp xóm
xa làng gần, khắp đô thị thành phố, đồng bằng hoặc rừng sâu dẫy đầy thay cho
trường học; những vàm cống mương rãnh sông dài thấp thoang nhấp nhô những thây
người vô danh trôi nổi; nơi những hầm hố buội bờ những xác người không tên rữa
nát; những tiếng khóc than van nài, những tìm kiếm người mất tích oan khiêng;
đêm đêm vẫn cứ nơm nớp lo sợ, lo sợ tiếng chân thình thịch, tiếng chó sủa, tiếng
máy xe gầm rú lao vùn vụt lẫn tiếng gõ cữa giữa đêm khuya; tiếng quát
tháo, hăm dọa của công an, cảnh sát, dân phòng, đầu gấu, tiếng còi, tiếng hú …nỗi
bất an khiếp đảm vây khốn đời dân lành lam lũ.
Theo tháng năm, lớn lên trong vòng tay dịu hiền, khoan dung của mẹ và
sự đùm bọc che chở của ba, bước từng bước chập chững từ mầm non vỡ lòng, qua tiểu
học Âu Cơ, trung học phổ thông rồi
chuyên Lương Văn Chánh. Làm thân con gái từ thơ ngây đến trưởng thành ngoài
giúp đỡ ba mẹ chăm lo việc nhà, còn thì dồn hết nổ lực vào học vấn cho dù vì
nghèo, bị nhà trường, bị thầy cô giáo kì thị, ngược đãi mình vẫn dốc lòng nuốt
nhục vượt khó
“học đã sôi cơm nhưng chưa chín,
Thi không ăn ớt thế mà cay.” (Thi Hỏng – Trần Tế Xương)
Nhưng với con cái nhà quyền thế của XHCN thì
“Học như chưa sôi cơm đã chín
Thi như ăn ớt mà chẳng cay”
Gia đình mình nghèo, mà học đường thì trăm ngàn thứ “phí”, lại thêm
“tiểu trà,” “đại trà,” khăn quàn, thành tích … đời lam lũ đắng cay, mẹ gánh chịu
kham khổ không than, ba gánh nỗi nhục nhằn chẳng oán, chỉ mong được bình an và
đủ sống qua ngày, nuôi con khôn lớn. Vâng lời ba mẹ, mình cố gắng để khắc phục
hoàn cảnh. Năm học nào cũng được khen và có thưởng, ba mẹ vui lòng và hãnh diện
lắm. Những kỳ nghỉ hè, mình thường theo người lớn hay bạn bè ra Liên trì,
Phước hậu hay sang soi Ngọc lãng, Phú ân đào bới dưới cát mót những củ khoai củ
sắn còn sót, hay lội xuống đồng mùa gặt để lượm mót những cọng lúa rơi rớt dướt
gốc rạ, xuống mương lội rãnh mò bắt con ốc con cua, con cá, đến khi được lưng
bao, mang về góp cổ phần nhỏ giúp ba mẹ. Nhiều lần nhìn thấy mẹ rơi nước mắt
sau lời êm dịu nghẹn ngào “con tôi!…” ngắn ngủn khi đỡ cái bao mình mang trên
vai xuống, với mẹ, nó không nặng, nhưng khá nặng đối với mình. Nhìn sâu vào mắt
mẹ và nghĩ đến ba, mình thương ba mẹ vô cùng, tự khắc ghi trong lòng và thầm hứa
ngoan ngõan cố gắng học hành thật giỏi để nên người.
Tuy lưu lạc xa rời đất thần kinh, giọng nói lơ lớ phản phất chút Huế nhưng vì không có tiền nên chưa một lần về quê nội ngoại, chưa được thăm lại đất thần kinh xưa, ngắm cầu Tràng tiền nối đôi bờ Hương giang, hay nhìn hàng tre, ngọn cau Vĩ dạ lả lơi dưới trăng huyền dịu đêm hè, hoặc viếng những lăng tẩm thành quách đế đô để ôn cố suy tân, mà sách báo văn thơ ca tụng. Đành cam làm kẻ lạc mất quê hương.
Trong số những bạn học, ngoài Hóa cùng trường nhưng khác lớp, ở cách nhà mình vài con phố, thỉnh thoảng đi học chung hoặc gặp nhau nhưng không thân mật lắm. Có Thưởng là người bạn thân nhất, cùng lớp ban toán và ngữ văn Anh văn với mình trong suốt những năm học cấp III chuyên Lương Văn Chánh. Thưởng hơn mình hai tuổi, người dong dỏng cao, thông minh, nhanh nhẹn và đẹp trai, tính tình hiền lành dễ thương, Thưởng hay chia sẻ và sẵn lòng vui vẻ giúp bạn bè mỗi khi có những nan đề về toán lí hóa. Mình thường hay mời Thưởng đến nhà chơi hoặc giúp mình khi có những bài làm khó. Thưởng rất thích thú với những món ăn mặn hay món chè ngọt của Huế do mẹ làm. Mình nhớ có một lần Thưởng ăn bánh bột lọc chấm nước mắm, trong mắm có ớt tươi, ăn phải ớt quá cay, Thưởng buông đũa xin li nước, ớt đã cay mà uống nước lã lại càng cay thêm, Thưởng vừa hít hà vừa nói “cay xé miệng” nhưng với Thưởng món bánh ngon hơn cả tuyệt vời, nên Thưởng ráng ăn hết, vừa ăn vừa lấy tay quẹt nước mắt chảy ròng, mặt đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm, trông Thưởng đẹp và dễ thương chi lạ!
Thưởng đến nhà, mình thường đón Thưởng một cách bình dị với bộ bà ba và chiếc áo lá cùng màu bên trong; là Thưởng khen “nhu mì dễ thương,” mình nghe êm ái trong lòng và thầm cảm ơn Thưởng cho dù đó chỉ là lời khen xã giao đầu môi.
Thời gian qua mau, năm học cuối cùng của cấp III khá vất vả vì giáo trình quá khó mà còn phải thi tốt nghiệp, nhưng rồi cũng xong … Mười hai năm cuộc đời sách vở, bây giờ không còn là cô học trò nhỏ của mái trường trung học nữa mà mình đang đứng trước ngưỡng cửa đại học. Sau ngày bế giảng lớp 12, bạn bè chia tay mỗi người một ngã, kẻ trở về làng cũ với đồng áng ruộng nương đôi trâu cây cày, người tiếp nối đường mây rộng học vấn. Ngày mai Thưởng sẽ đáp xe lửa vào Sài gòn để du học Tân Tây Lan. Hôm nay, có lẽ ngày cuối cùng Thưởng còn có mặt trong thành phố này, nơi mà Thưởng đã dành một phần đời miệt mài đèn sách. Biết rằng Thưởng sẽ không còn quanh quẩn ở đây nữa, sẽ giã từ cố quận đi đến phương trời xa, bắt đầu xây dựng cuộc đời mới, nếp sống mới trong hoàn cảnh mới. Sáng nay gặp Thưởng đến trả sách tại thư viện, mình ngỏ ý muốn hẹn gặp Thưởng chiều nay tại quán Gió dưới bãi biển, mình chờ … Trong lòng mình đang vương vấn chút ngổn ngang, hình như có một nỗi buồn vời vợi không tên. Suy tư với mất mát hay chia xa, tự không hiểu được chính lòng mình, tình yêu chăng! Có lẽ, mình yêu Thưởng thật rồi, xa Thưởng chắc chắn mình sẽ buồn lắm
Chậm rãi tản bộ về phía biển khi bóng chiều lên dần, mình băng ngang
qua con đường quen thuộc dọc theo rặng phi lao thẳng ra hướng Mĩ á, lội cát xuống
mé bãi đông người bơi lội dưới nước, kẻ đùa giỡn hoặc đuổi theo những con còng
gió chạy thoăn thoắt trên cát chui nhanh vào hang, đây dó vài cặp tình nhân hay
những đôi vợ chồng trẻ ngồi chụm đầu trò chuyện dưới ánh chiều đang phai
mờ dần vào xẩm tối.
Đứng trên đụn cát cao nhìn ra mênh mông, hít làn hơi muối mặn nồng của biển về từ trùng khơi, gió thổi áo quần lụa dán sát vào cơ thể làm căn lộ những đường cong mềm mại. Mình biết rằng có những đôi mắt đang trộm nhìn hình dáng mỹ miều khiêu gợi trời cho này, mình cảm thấy phơi phới trong lòng và thầm cười vu vơ.
Mặt trời xuống dần, chút nắng chiều vàng nhạt còn sót trên bãi cát như nuối tiếc một ngày dài sắp qua mau, gió biển càng lúc càng se lạnh, không thể đứng ở ngoài bãi trống này thêm lâu nữa, mình quay vào quán; một nửa quán núp dưới bóng xanh muôn thuở của hàng thùy dương, mình chọn chiếc bàn nhỏ phía ngoài và gọi một chai bia Saigon, rót vào nửa ly rồi để đó, mắt vẫn hướng về biển xa, từ đường chân trời như đang chầm chậm đục mờ dần lên đến khi không còn phân biệt được nữa.
Thời gian qua đã qua lâu lắm từ lúc mình đền đây và chờ đợi, vẫn chưa thấy Thưởng tới, bên trong quán tiếng chuyện trò cười đùa huyên náo của khách hòa với tiếng nhạc trầm bổng dặt dìu hòa trong tiếng gió lao xao đùa qua cành lá dương liễu, gợi mình chút buồn buồn và suy nghĩ vẩn vơ. Ngày mai Thưởng rời xa thành phố này và mình sẽ xa Thưởng. Mình tự trách không tự tin để thổ lộ tình yêu đã dành cho Thưởng từ lâu. Nhưng cũng tự nhủ lòng, là con gái, ai đâu dám ngỏ! Tự ái mình có thể dấu được nơi nào, trẽn lắm! ốt dột lắm! Qua thời con gái dậy thì, mình đã có những rung cảm mộng mơ, biết yêu đương thầm kín mà nhiều lần mình bộc lộ bằng cử chỉ hoặc những câu nói vu vơ có hàm ý, chả lẽ Thưởng không đọc ra và hiểu được sao? Mình không nghĩ rằng Thưởng có thể ngu ngơ vô tình đến như vậy… bây giờ thì đã muộn màng! Đã dấu kín và mang nặng mối tình câm một chiều, "em thương anh nhiều lắm, Thưởng ơi!" Niềm cay đắng gợn lên trong lòng …
Mình vẫn ngồi dốc lòng chờ Thưởng dù có muộn, có bơ vơ! Sương đêm đã xuống từ lâu, mình nghe thấm lạnh hai vai, bên trong quán về khuya càng thêm đông khách và dưới kia thiên hạ từng bóng người lầm lũi lang thang lui tới, từng đôi, từng đôi ngồi quấn quít trong cảnh mơ hồ của bóng đêm kéo dài ra tận mù khơi.
- Ủa! Vi ngồi đây một mình thôi sao ?
Câu hỏi cắt đứt dòng suy tư miên man của mình, quay lại thấy Hóa tươi
cười và đã ngồi hẳn lên chiếc ghế hờ dành cho Thưởng.
- Vi uống bia sao, có “sự cố” gì lạ đây ?
- Chả lẽ đã vào trong quán không uống bia thì ngồi đây làm gì? Tại sao
bỏ bạn bè mà ra đây?
- Hóa tới đây sớm ngồi cùng bạn bè trong góc đàng kia, thấy Vi từ lúc mới đến ngồi một mình. Nghĩ rằng Vi đang buồn, lại đây nói chuyện với Vi cho vui, may ra có gỡ được mối tơ rối nào không. Hóa cười thành tiếng.
- Hóa tới đây sớm ngồi cùng bạn bè trong góc đàng kia, thấy Vi từ lúc mới đến ngồi một mình. Nghĩ rằng Vi đang buồn, lại đây nói chuyện với Vi cho vui, may ra có gỡ được mối tơ rối nào không. Hóa cười thành tiếng.
- Mấy giờ rồi hả Hóa?
- Hơn chín giờ rưỡi rồi còn gì!
- Trễ vậy! Rồi mình bỏ lửng …
- …
- Hóa uống bia không?
- Đủ rồi, Hóa không quen uống bia nên chẳng uống được nhiều.
Mình đề nghị với Hóa đi dạo một vòng xuống bãi rồi về, hai đứa cùng đứng
lên thả bộ về phía bãi, dẫm lên bọt sóng đi lần lên hướng bắc, thỉnh thoảng có
những con sóng tràn lên cao, mình nhanh nhẹn nhảy tránh, cũng có lúc đứng một
chỗ vén hai ống quần lên cho nước đùa qua chân rồi rút ra làm hai bàn chân mình
lún dưới cát ướt, có khi nước rút quá nhanh và mạnh, mình chới với níu lấy Hóa
để giữ lại thăng bằng. Trên bầu trời trong, trăng sao vằng vặc, sương đêm hòa
cùng hơi nước làm mình thấm lạnh. Nghe xúyt xoa, Hóa bảo mình nên lên phía trên
để tránh bớt lạnh. Cả hai cùng chạy về phía hàng dương, mình đẩy Hóa đi phía
ngoài che gió, mình đi bên cuối gió, hai đứa vừa đi vừa chuyện trò nắng mưa trên
trời dưới đất thêm một khoảng đường nữa.
Ngồi trên những cọng lá dương khô vương vãi khắp trên mặt cát còn chút hơi ấm của nắng ban ngày, dưới gốc hàng thùy dương cao, xòe cành lá rũ tua tủa đong đưa. Ngoài kia, dưới ánh trăng huyền ảo những bóng người di chuyển hay ngồi chụm đầu với nhau giống những bóng ma lặng câm. Trong này tuy khuất gió nhưng mình vẫn cảm thấy hơi lạnh, cái lạnh của sương và gió đêm trên bãi biển, mình nhún người ngồi co ro bên cạnh Hóa, tay vòng trước bụng, hai cánh chỏ ép sát vào hông như cố ép bớt cảm giác lạnh ra khỏi tâm hồn.
- Lạnh quá Hóa ơi!
Hóa choàng ôm mình sát vào người, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên xuống trên
cánh tay, làm mình cảm giác như có luồng hơi ấm nhè nhẹ chuyền sang. Hùa theo tiếng
thông reo trong mơ hồ bóng đêm trên bãi biển, Hóa khơi chuyện với giọng êm đềm
:
- Vi đã sẵn sàng để vào đại học chưa ? Hóa đã nhận được phiếu thông
báo nhập học từ tuần trước.
- Ủa, sao âm thầm dữ vậy ?
- Ủa, sao âm thầm dữ vậy ?
Mình không trả lời thẳng câu Hóa hỏi, mình cảm thấy có nỗi buồn đang
ngự trị trong hồn vì đã từng là một học trò thuộc vào hàng giỏi của trường
chuyên, nay phải chấp nhận theo một ngành học không sáng sủa cho lắm, mặc kệ đi
… mình cố xua đuổi cái mặc cảm ra khỏi tâm tư cho cuộc đời còn chút ưu ái. Trước
mặt là con đường đời gập ghềnh hay bằng phẳng thênh thang mà tuổi trẻ phải đi tới,
trên đó có trở ngai chông gai, bao nhiêu điều, bao nhiêu sự việc đang chờ đợi
mà tuổi trẻ phải khắc phục để hoàn thành. Thấy ba mẹ ngày ngày cật lực cho cuộc
sống của gia đình, mình càng lo lắng mong được chung vai góp sức, nhưng bằng
cách nào? Chỉ là con gái đang còn ở tuổi mộng mơ, vừa xong trung học làm được
gì bây giờ? Khi không có giây mơ rễ má với những cái đinh quyền thế, không là cậu
ấm cô chiêu của lãnh tụ lãnh đạo, không là thái tử công chúa đảng? Ba mẹ khuyên
mình cố công đèn sách học cao hơn nữa, lấy cho được ngành chuyên môn để rồi tự
lo cho bản thân, ba mẹ đã già yếu rồi…
Bóng đêm đang vây quanh, vài tia sáng yếu ớt xuyên qua những sợi lá mập
mờ nhảy múa tạo những đóm lung linh trên cát, tiếng vi vu bất tận của gió lẫn với
tiếng sóng vỗ rì rào vào bãi như lời thì thầm toa rập trong cuộc đùa cợt yêu
đương của tình nhân dưới trăng; từng cặp hẹn hò, từng đôi tình tự chụm đầu nhìn
ra biển xa, những bóng người lang thang theo triền nước như tìm kiếm cố nhân,
có lúc nhảy vọt lên rồi trở về bước cũ …Hai đứa ngồi bên nhau đổi trao những lời
chưa nói, những tâm sự chưa dệt nên màu hoa ở tuổi trăng tròn vụng dại, có khi
nằm gối đầu lên cánh tay Hóa mà nghe yêu đương trêu ghẹo như tiếng kêu réo cuồng
điên rong chơi trong tâm hồn, cảm nhận rung động đầu đời như gái xuân trộm ngắt
nụ hoa vừa hé nở…
Mình nghiêng liếc nhìn sang Hóa, Hóa cuối mặt như muốn tránh
né ánh mắt đau thương xoi bói, trông Hóa bối rối giống như tên khờ tội nghiệp
bên cạnh người con gái mới lớn, Hóa nằm lặng thinh, hướng mắt lên thăm thẳm,
không biết Hóa đang ray rức ăn năn hay tiếc rẻ… đến lúc này mình mới cảm thấy
những châm chích khó chịu ở dưới lưng, những nhánh, những sợi lá dương khô như
những cọng gai, mà mình đang nằm trên đó
- Khuya rồi và lạnh lắm, mình đi về nha Hóa.
Mình lên tiếng để phá tan sự yên tĩnh đang hùa theo bóng đêm. Hóa đứng
lên và đưa tay cho mình níu đứng dậy, hai đứa song bước ra ngoài lộ và cùng trở
lại quán để Hóa lấy xe đạp. Hóa muốn chở mình về nhà nhưng mình bảo Hóa về trước,
để mình đi bộ và cần chút an bình trong lòng, nhưng Hóa cứ dắt xe đạp đi bên cạnh,
cả hai đứa trở nên ít nói chuyện với nhau như cả hai đang đuổi theo mỗi suy
nghĩ riêng tư, thỉnh thoảng mình đưa tay bóp nhè nhẹ vai Hóa, Hóa im lặng trên
suốt quãng đường dài, giữa đêm khuya chỉ còn hai đứa song hành trong tiếng côn
trùng rỉ rả bên đường, lâu lâu một vài chiếc xe máy vút ngang qua rồi mất hút.
Khi đến đầu ngả rẽ, mình nói lời chia tay và chúc Hóa ngủ ngon, mình thoăn thoắt
bước quẹo nhanh vào con đường ngang, Hóa ghì xe đạp tần ngần đứng nhìn theo. Mình
vói tay kéo cái then cài và xô nhẹ cánh cổng rồi lách mình vào trong, ngoái
nhìn về phía đầu đường lờ mờ thấy Hóa vẫn sững sờ như pho tượng dưới trăng.
Thưởng đã rời xa thành phố, ra đi không một từ biệt và cũng chẳng có một lời nào phân giải cho cuộc lỗi hẹn trước ngày biệt li. Thưởng đã đánh đổ tình yêu đầu đời của mình dành cho Thưởng, dù chỉ là mối tình đơn phương trong trắng thơ ngây.
Sau ba tháng nghỉ hè, vì hoàn cảnh gia đình, mình không đủ điều kiện đi học xa ngoài tỉnh, vẫn tiếp tục ở lại thành phố này vào đại học sư phạm, Hóa vào đại học Nha trang theo ngành Công nghệ thông tin, Thưởng du hoc Tân tây lan và Hoài Thư du học Mĩ ngành Quản trị kinh doanh .
Một sáng thứ bảy đẹp trời, Hóa đến nhà chào từ biệt để chúa nhật đáp tàu vào Nha trang cho kịp ngày nhập khóa. Mấy tháng qua, ít khi gặp Hóa, nhưng mình đã từng mong đừng gặp hay có gặp thì nhìn nhau như không quen. Hôm nay trông Hóa khác thường, có chút gì bỡ ngỡ, như có điều gì muốn nói nhưng ngại ngùng. Mình lấy li nước mời Hóa; Hóa đỡ li nước, nhìn mình đăm đăm và ngập ngừng:
- Lần đầu tiên đi học xa nhà, chắc Hóa sẽ nhớ thành phố quê mình lắm !
- Nha trang mà xa gì hả Hóa
? Rồi Hóa sẽ về thăm nhà mà, có thể mỗi cuối tuần hay mỗi tháng một lần.
- Thành phố này với Hóa có
nhiều kỉ niệm không thể quên được…
Không biết câu nói của Hóa có ngầm hàm chứa “kỉ niệm không thể quên được” đầu đời của mình với Hóa mà mình đã cố gắng xua đuổi ra khỏi tâm tư từ mấy tháng nay, hay chỉ là một câu nói khách sáo vô tình. Mình nhìn thẳng vào mắt Hóa, trong ánh mắt đó đượm vẻ buồn xa xôi và chân tình. Bắt gặp tia nhìn của mình, Hóa hơi cuối xuống như muốn che lấp một u uẩn sâu kín nào đó mà không nói được nên lời. Hóa mang trọn hình dáng một thư sinh, lớn hơn mình một tuổi với vẻ mặt thanh tú và thân ái, dễ thương lắm, nhưng sao mình vẫn còn chút ác cảm với Hóa cho đến hôm nay. Nghe Hóa nói lời giã biệt mình hơi xao xuyến, có lẽ mình ân hận bỡi cái vô lí mà mình đã đối xử với Hóa suốt mấy tháng qua. Vì còn nhiều thứ cần lo cho đầy đủ và sẵn sàng để đi, Hóa phải vội về và cũng nhận lời mời đến ăm cơm chiều nay do chính tay mình nấu vì ba mẹ mình đã về Huế thăm bà cô đau nặng hơn hai tuần lễ rồi, họ trở lại vào tuần sau để mình đi học. Bữa ăn tuy đơn sơ nhưng vui vẻ, hai đứa chuyện trò huyên thuyên như đôi bạn tri kỉ lâu năm, thỉnh thoảng Hóa lại nói “Thành phố này với Hóa nhiều kỉ niệm không thể quên được!” mình bắt gặp và làm như không biết Hóa lén trộm nhìn mình và mỉn cười xa xăm trong lúc phụ tay rửa và lau chén dĩa úp vào sóng.
Sau bữa ăn, mình lấy xe tay
ga đưa Hóa một vòng nhìn thành phố quê hương trước khi từ giã, Hóa ngồi sau,
mình lái xe chạy lên quốc lộ, qua cầu Đà rằng, đến Phú lâm rồi ngược về thành
phố, lúc đầu Hóa chỉ vịn tay xuống yên xe, sau mấy lần xe đảo và giật mạnh, sợ
mất thăng bằng Hóa vòng tay ôm hông mình, qua làn áo lụa, mình cảm thấy vòng
tay và hơi thở của Hóa ấm áp vô cùng, mỗi lúc cái nồng ấm càng lâng lâng như
hai tư tưởng thanh niên tràn nhựa sống đang hòa hợp.
Ráng chiều vàng cuối ngày đang sẫm xuống và tan loãng dần về cuối chân mây, mình chở Hóa chạy khắp các nẻo đường quen thuộc trong thành phố, cuối cùng chạy ra ga xe lửa, đổ xuống Nguyễn Huệ và hướng thẳng về phía biển, quẹo trái trên đường Độc lập, con đường hẹp dần về hướng Mỹ á. Hóa đề nghị dựng xe ở đây và lên đồi cát ngồi nhìn sóng biển. Trời tối dần chân trời giáp biển khơi thẫm và co ngắn lại, những con sóng bạc đầu tiếp nối đùa vào bờ nghe ri rào không dứt.
- Đấy, thành phố mình chỉ có vậy, không xô bồ và mãi hiền hòa như dân quê chơn thuần chất phác, hứng chịu bao nỗi đắng cay nghiệt ngã mà vẫn đứng vững, Hóa đi xa nhớ mang theo và giữ kín trong lòng.
- Thành phố này với Hóa nhiều
kỉ niệm không thể quên được.
- Mình được sinh ra và lớn
lên trên thành phố này nên nặng nghĩa tình với nó, chưa xa lìa được.
- …
Chung quanh chỉ còn tiếng thì
thào của biển hòa cùng lời gió vi vu, trên trời ngàn vì sao lấp lánh ánh trăng
huyền dịu trải khắp nơi nơi. Hóa ngồi nhích gần lại mình hơn, hai bàn chân đạp
đạp lên cát, đẩy những giây rau muống biển về phía dưới thấp.
- Vi có lạnh không ?
- Vi Không lạnh, Hóa lạnh rồi
sao ?
Hôm nay vẫn theo thói quen
bận bộ bà ba lụa, chiếc áo lá cùng màu bên trong làn lụa làm mình cảm thấy hơi
lành lạnh nhưng cố giữ thản nhiên.
- Không biết sau khi vào học,
mình có còn thì giờ để trở lại thăm thành phố quê hương mình không.
- Không có nhiều thì giờ thì mình cố gắng bố trí thì đâu sẽ vào đó thôi mà. Sao Hóa lại chọn ngành Công nghệ thông tin ?
- Không có nhiều thì giờ thì mình cố gắng bố trí thì đâu sẽ vào đó thôi mà. Sao Hóa lại chọn ngành Công nghệ thông tin ?
- Hóa thích và hi vọng dễ
tìm được việc làm, còn Vi ?
- Vi không có lựa chọn nào
khác hơn, hi vọng rồi sẽ tìm được chỗ dạy tại quê nhà sau khi ra trường.
- …
- …
Thình lình cơn gió đến thổi
xoáy mạnh làm cát bay vung vãi vào mặt, mình dụi mắt, cảm thấy xốn xang trong
khi Hóa phun phùn phụt những hạt cát dính vào môi vào miệng, phủi phủi hai tay
áo đầy cát.
- Hóa thổi dùm mắt Vi chút
coi, cát vào mắt khó chịu quá!
- Vi quay lại đây Hóa thổi
cho.
Bàn tay Hóa vòng đỡ phía sau vai và hai ngón tay kia banh mí mắt mình mở rộng
ra rồi chu miệng thổi mạnh vào từng con mắt. Mình cảm thấy dễ chịu sau mấy cái
chớp mắt. Hóa lại đưa cánh tay vòng qua vai mình và kéo sát vào vai Hóa,
mình nghe tiếng Hóa đứt quảng:
- Vi tựa sát vào Hóa cho ấm.
Hai tâm hồn trẻ quyện vào nhau như một liên khúc nhạc trầm đời …lúc bay bổng,
lúc trầm lắng miên man…
- Mai đi rồi, Hóa sẽ còn nhớ
lần gặp gỡ hôm nay ?
- Làm sao quên được… Trên
đường về nhà, Hóa lái xe, mình ngối phía sau, ép má vào lưng Hóa, thầm ước vu
vơ ... Hóa lách xe ngừng lại bên lề, quay đầu nhìn mình triều mến …
Đến trước ngõ nhà, Hóa xuống xe, mình chòi tới cầm tay lái, máy xe vẫn nổ đều,
mình chúc Hóa ngày mai lên đường bình an. Như một kẻ vô tình, mình lên ga vòng
xe vụt chạy thẳng, Hóa tần ngần trông theo, khi xe quẹo ra đường lớn mình ngoái
nhìn thấy Hóa vừa quay vào. Về đến nhà, mình đi vội vào phòng tắm, nhìn
trong gương trông mình bơ phờ và xốc xếch, bộ đồ lụa nhàu nát, mình rùng mình
trút bỏ quần áo vào thau nhựa, đổ nước ngâm sáng mai sẽ giặt. Múc những gáo nước
chậm rãi xối lên người, dòng nước mát lạnh chảy dài xuống thân thể làm dịu bớt
cái căng thẳng của đam mê chiếm lĩnh đầu óc, rửa trôi những âm ba khoái lạc, gội
sạch mái tóc vướn đầy cát như phủi đi lớp hồng trần đã len lõi vào tận chân
lông cho trôi theo làn nước vào vô định…vẫn một thân thể hồng hào đầy đặn, với
những đường nét mĩ miều trọn vẹn, mình mỉn cười tự mãn. Đêm càng về khuya
càng thanh vắng, một mình ở lan can sân thượng hong khô mái tóc, gió thoảng nhẹ
làm lòng mình dịu vợi, nghĩ đến Thưởng, giờ này đang ở phương trời xa, mình nhớ
Thưởng vô cùng, nhớ những lần học chung, những lúc chuyện trò bên nhau, nhớ những
cái vuốt tóc, cái cầm tay, ánh mắt nhìn kèm theo nụ cười thanh thản, giọng nói
hiền hòa và nhất là hình dáng cao lịch lãm và khỏe mạnh. Mình tiếc là đã bỏ lỡ
cơ hội nói tiếng lòng minh cho Thưởng, nay đã trễ, mối tình nhỏ như cánh chim
đã vụt bay xa.
Năm học đầu tiên của trường mới thành lập chưa hoàn chỉnh và thiếu thốn, mọi
thứ đều mới mẻ và xa lạ, giảng viên là những người khác tỉnh, chung quanh là những
khuôn mặt chưa quen, có những sinh viên đến từ vùng cao, vùng xa, lưa thưa một
vài người cùng cấp III với mình nhưng khác lớp nên gặp nhau với vẻ hững hờ. Đến
năm thứ hai, thứ ba vẫn nặng về mớ lí thuyết thiếu khoa học căn bản nhàm chán,
học cụ nghèo nàn lồng thêm vào mớ lí thuyết Mác-Lê khô khan và dai như giẻ rách
nhưng phải nhai và phải nuốt, nuốt không trôi cũng phải nuốt cho trôi vì nó là
“thủ tục đầu tiên, không có là không xong !” Nó hệ lụy đến đời sống hằng
ngày trong XHCN này.
Ba năm rồi, Thưởng biền biệt nơi phương trời xa, mình không có tin tức gì của
Thưởng. Mùa hè năm thứ ba, mình gặp lại Hóa nhân chuyến về thăm phố quê, một
chiều thứ bảy hai đứa rủ nhau lên tháp Nhạn, ngồi kề nhau trên tảng đá lớn cùng
nhìn dòng sông Chùa, dòng Đà rằng hiền hòa giao thoa rtồi cùng tuôn ra biển
Đông mênh mông, xa xa đồng ruộng kéo dài đến chân những dãy núi dưới nắng chiều
vàng nhạt. Hóa có vẻ trầm tư và chững chạc hơn, nói rất ít về những điều mới mẻ
về khoa học mà Hóa đã và đang trải qua. Là một học sinh khối toán cấp III của
trường chuyên, Hóa chọn học ngành công nghệ thông tin là đúng đắn, sau hai năm
học ở Nha trang, Hóa xin đổi vào đại học Bách khoa Sài gòn. Hình như Hóa có điều
gì đó chưa muốn thổ lộ, mãi sau này mình mới biết là lần này về thu xếp cùng
gia đình dọn vào Sài gòn.
Hóa choàng ôm mình, vòng tay ấm áp lạ thường, mình nghiêng đầu tựa vai Hóa
như chờ đợi một cái gì sẽ chợt đến, cái cảm giác ấy len lén chạy vào hồn làm
mình chợt tỉnh… Những năm tháng dài đã qua, mình bận rộn với sách đèn, hầu
như không còn thì giờ cho những ước mơ vụng dại và trọn vẹn, có chăng chỉ những
giây phút thức giấc nửa đêm và trăn trở rồi êm đềm rơi vào giấc ngủ triền
miên. Hóa ngồi nhìn về xa xăm, trong bóng đêm mình thấy Hóa mỉn cười, nụ
cười của một chàng trai tơ chưa chững chạc với bản thân. Mình đáp lại trong bẽn
lẽn và e ấp, cái e ấp của người con gái non dạ đón nhận cuộc vui không cưỡng nổi… Hai
đứa cùng đi bộ về nhà. Hôm nay ra ngoài mình lại vẫn mặc bộ bà ba lụa mỏng, áo
lá. Sương đêm xuống lạnh, không biết trong tâm trí Hóa đang suy nghĩ gì, ít nói
suốt dọc đường, mình mang tâm trạng của kẻ mất lí tưởng, hoang mang và suy nghĩ
mông lung, thỉnh thoảng nói lên vài tiếng vu vơ rồi thả lửng.
Thêm một người bạn đi xa, như Hoài Thư, cô bạn thùy mị xinh xắn, cùng tuổi
với Hóa, học sinh liên tục cấp II rồi cấp III trung học phổ thông Nguyễn Huệ, ở
gần nhà, tụi mình thân nhau như hai chị em ruột thường chia sẻ và tâm tình
trong nước mắt, Hoài Thư dễ dàng sụt sùi trong cái ngậm ngùi của kẻ khác, luôn
luôn an ủi và khuyến khích kẻ khác mạnh dạng đứng vững lên trong khi chính bản
thân mình thi “mít ướt” dễ cảm. Hôm tiễn đưa Hoài Thư lên đường bay vào Sài gòn
để du học Mĩ, hai đứa mình khóc như mưa. Vẫn biết du học rồi sẽ có ngày hồi
hương, nhưng nhân định bất thắng thiên, bất chợt gặp lại Hoài Thư về nước, mới
biết rằng cô nàng về lo thủ tục để chờ bảo lãnh trở sang Mĩ theo diện hôn thê.
Trước đây trên những lá thư của Hoài Thư thỉnh thoảng có nhắc đến một tình lang
đồng bào và đồng ngôn ngữ phục vụ tại bộ ngoại giao, tình yêu vừa chớm mà ngọt
ngào và tha thiết, có lẽ chàng sẽ cầm tay dắt nàng dung dăng bước trên vạn nẻo
đường tình, mình chưa tin điều đó là thật vì Hoài Thư chưa hoàn tất chương
trình cử nhân nơi xứ lạ. Đâu ngờ nó đến sớm vậy. Mới biết tình không đợi ai mà
cũng chẳng có ai đợi tình, tình yêu đến đột ngột rồi vụt đi bất chợt nếu không
bắt kịp và giữ lại.
Hai tháng sau, một đám cưới vội vàng nhưng không kém trang trọng. Trong áo
cô dâu, Hoài Thư như một nàng tiên nhỏ ngây thơ e ấp bên anh chàng hào hoa đẹp
trai, xa quê hương khi mới lên hai, lần đầu tiên hồi hương, tiếng Việt lơ lớ và
ngỡ ngàng giữa đại gia đình và bạn bè của Hoài Thư và vợ chồng một thầy giáo cấp
III mà Hoài Thư yêu kính làm đại diện cho đàng trai. Một ngày thật đẹp cho Hoài
Thư bước sang ngõ rẽ vào cuộc đời, đời của người con gái ngây thơ mới đó, giờ
đây vừa làm vợ vừa làm học trò. Cuối tuần sau thì chàng của Hoài Thư trở về
Mĩ, nàng ở lại chờ lãnh sự Hoa kỳ phỏng vấn để sang Mĩ định cư. Đêm cuối cùng
mình và Hoài Thư thức tới sáng, mọi nỗi niềm riêng đều phơi bày trong tâm sự,
những giọt nước mắt lăn dài như khóc cho vơi xót xa của tình người ở lại, khóc
như để rồi không còn gì để khóc. Ngày mai Hoài Thư đi rồi, những người bạn thân
thương của mình dần đi xa, xa những nửa vòng trái đất. Thành phố này sẽ vắng
thêm một người. Mặt trời đã lặn xuống núi ở phía tây, gió từ sông Ba đưa lên
rười rượi tâm hồn những kẻ sắp biệt li.
Những năm thứ hai và ba, ngoài những môn lí thuyết “đạo đức giáo dục và đào
tạo,” thi cử, có bận rộn nhưng không mấy nhọc nhằn. Và cuối cùng, năm thứ tư, học
và thực hành cam go nhất, thỉnh thoảng mình phải đi dạy thực tập ở các trường,
tuy vất vả, bận bịu nhưng vui vì gặp gỡ và học hỏi nhiều điều mới lạ “học một
đàng, thực hành một nẻo” thật thú vị.
Đoạn đường phải đi mình đã đi qua, sau khi hoàn tất và trình luận văn bảo vệ,
mình chờ kết quả tốt nghiệp để làm đơn xin bổ dụng, mình thảnh thơi nghỉ ngơi
cho bõ công những năm dài “miệt mài sách vở, và rồi cũng qua…”
Sau khi tốt nghiệp, trở về Nha trang thu xếp một vài công việc, Hóa đột
ngột ghé thăm thành phố xưa và cũng đến thăm mình, mình mời Hóa ở lại ăn tối, bữa
cơm tuy không thịnh soạn, nhưng thân mật có chút đậm đà nồng vị xa xôi. Hóa đã
mãn khóa trước mình hơn tháng, chắc sẽ có việc làm ở Sài gòn và mình có lẽ sẽ
xin dạy ở đây nếu được. Ngày tháng dài và qua mau, tình bạn bè cũng theo năm
tháng mà tan loãng dần, gặp lại Hóa lần này mình thấy vui vui, vui vì bạn bè
quen lâu ngày gặp lại, nhưng không mừng vì lẽ bạn bè xa nhau lâu mà không thường
biết tin nhau. Sau bữa cơm tối, hai đứa rời nhà dạo bộ về phía biển, vừa đi vừa
chuyện trò, về mình, về Hóa. Nhắc lại những thầy cô cũ bạn bè xưa, những Thưởng,
những Hoài Thư… giờ thì mỗi người mỗi ngả như chim sổ lồng bay vào không gian rộng
để tìm một nếp sống riêng tư cho đời mình. Hai đứa ung dung song bước trên
lề đường Độc lập theo rặng phi lao dọc bờ biển, hít thở vị nồng của biển gió
lùa vào từ xa khơi, bãi cát trắng dài ngoài kia ngàn đời chứng nhân cho buồn
vui đau khổ hay hạnh phúc của thế nhân. Qua một khúc đường, mình lột dép cầm
tay lội cát xuống mé biển, rồi đi dọc theo triền cát ướt, tuy thả bộ chậm rãi,
hồi lâu cũng thấy mỏi chân.
- Nghỉ chân chút đi Hóa, mỏi
lắm rồi.
- Xin đồng ý ngay!
Cùng ngồi trên đụn cát cao, nhìn những con hải âu chạy bắt mồi theo bìa sóng,
thỉnh thoảng bay vút lên cao như pháo thăng thiên rồi sà xuống nhanh như cắt hoặc
sải cánh bay la đà giống chiếc lá rơi theo gió. Có ai đó tò mò nhìn vào thì đây
là đôi uyên ương hoàn chỉnh, thật ra trong lòng của mỗi đứa mang nỗi niềm riêng
mà lại cùng nhìn một hướng dưới cùng một không gian và thời gian, những mẫu
chuyện đời chưa ai biết, cùng những chuyện riêng tư dấu kín đã lâu, tuy không bộc
lộ ra hết, nhưng có những giao cảm hài hòa.
Trời bắt đầu chạng vạng, xa tận biển khơi, đường chân trời thẫm mịt, kéo về
bao la, những đóm sáng lung linh của những ghe thuyền dánh cá dần hiện thành
dãy mỗi lúc thêm nhiều và dày đặc trông giống như một thành phố nổi vừa lên
đèn. Sóng vẫn hàng hàng lớp lớp đùa vào bãi rì rào như bất tận, gió vẫn thổi vi
vu, trời cao và trong xanh, những tinh tú nhấp nhánh bên giải ngân hà màu sữa đục,
thỉnh thoảng những vì sao lạc chuyển ngôi in lên những vạch sáng ngắn ngủi rồi
tắt ngúm. Đêm thanh tịnh êm đềm chi lạ, ấy vậy có những kẻ không theo lẽ giao hòa
của trời đất để chắp cánh yêu đương, cứ mãi chuyện nam tào bắc đẩu cho tuổi đời
biến thiên thuận với thời gian làm mai một thanh xuân qua một kiếp và để lại
muôn ngàn điều nuối tiếc.
- Ngoài này trống trải quá,
ngồi thêm lát nữa chắc sẽ lạnh. Hóa lên tiếng.
Mình cũng đã cảm thấy gió
se lạnh trên vai trên mặt.
- Mình lên phía trên kia
khuất gió sẽ ấm hơn
Hai đứa cùng chạy u vào
trong những hàng dương, Hóa để cái túi mang trên lưng xuống, tay mở nắp:
- Gia tài của Hóa trong
chuyến Trung du này chỉ có vậy, quần áo và vài đồ dùng lỉnh kỉnh.
Hóa kéo từ trong túi ra cái khăn tắm rộng như cái mền, trải dài trên cát
sau khi đùa những cành dương khô rụng vươn vãi ra xa. Mình để đôi dép bên ngoài
rồi vào ngồi cạnh Hóa, duỗi dài chân thoải mái, Hóa nhìn đắm đuối, không biết
dưới ánh sáng mờ ảo của trời đêm Hóa thấy được gì hay chỉ tưởng tượng mơ hồ…mình
cuối đầu cho mái tóc óng ả và mềm mại xỏa hai bên vai và rơi xuống ngực, Hóa cầm
bàn tay mình đặt lên ngực, mình cảm nhận được nhịp tim thình thịch đều đặn của
Hóa, như lời thì thầm vọng từ đáy tâm hồn “hãy nắm chặt những gì trong tầm
tay…” mình quay đầu nhìn sâu vào mắt Hóa, đôi mắt như nheo lại thẩn thờ.
- Vi! Tiếng Hóa như chuông ngân rồi ngắt lửng,
Mình nhắm mắt mơ màng, cảm thấy hơi thở ấm áp của Hóa mỗi lúc gần thêm trên
mặt và đón nhận nụ hôn thật nhẹ nhàng... dưới kia sóng vẫn nổi, gió vẫn ru trên
cây, mây bay bay mãi đến phương trời nào xa xăm, bóng tối bao trùm vạn vật, ai
còn thức để nghe được tiếng tĩnh mịch của đêm dài và tiếng trăn trở của chính con
tim mình …
Mình nhìn hóa và mỉm cười bẽn
lẽn
- Mấy giờ rồi Hóa
Hóa nhìn đồng hồ đeo tay rồi
đáp khẽ
- đã hơn 11 giờ rưỡi rồi!
- Mình về thôi Hóa hè
Hóa dũ mạnh cái khăn rồi xếp
gọn lại, bỏ vào túi xách mang lên vai. Hai đứa đi bộ ra đường, khi ngang qua
khu nhà nghỉ Công đoàn, mình ngỏ lời chia tay Hóa nhưng Hóa bảo “để Hóa vào cất
cái sac rồi trở ra đưa Vi về nhà,” mình lưỡng lự rồi bước nhanh theo Hóa vào
bên trong, ngang qua phòng đợi rộng bài trí đẹp mắt, theo cầu thang lên lầu, đứng
sau lưng chờ Hóa loay hoay mở được khóa cửa, Hóa vội vàng bước vào ném cái sac
lên giường rồi quay ra, mình hỏi Hóa cho mình vào xem thử bên trong, xưa nay
chưa biết nhà nghỉ công đòan là gì. Hóa vặn sáng đèn ngủ bên cạnh giường soi rõ
giường nệm gối dày cộm trắng tinh thẳng nếp trong căn phòng ấm cúng. Mình ngồi
xuống mép giường Hóa cũng ngồi theo bên cạnh.
- Lần này về Hóa không báo
trước cho bạn bè, thuê nhà nghỉ Công đoàn mấy ngày, nhưng thường bỏ trống
- Gia đình Hóa có ai cùng về
không?
- Chỉ một mình. Chiều qua
ghé thăm Hạnh ở Ninh tịnh, bị ép ăn cơm và tối ở lại
- …
Hóa mở tủ lạnh rót cho mình
li nước, mình đặt bên cạnh chân đèn rồi ngửa nằm sải dài trên nệm, cảm giác bềnh
bồng êm ái trong không gian ấm áp, mắt lim dim thèm giấc ngủ mê huyền thoại.
- Vi ngủ chút đi rồi Hóa gọi
dậy đi về.
- …….
- Vi …
Trong mơ hồ mình thấy Hóa nằm bên cạnh chống tay lên má nghiêng nhìn mình
say đắm…
Cả không gian đồng lõa với thời gian, nhổ bỏ cội rễ của mặc cảm phẩm hạnh và tội lỗi, cái đam mê ngút ngàn khó tránh khi đối diện cám dỗ thể xác. Mình đưa chân một bước quá xa, và trượt ngã vào giây phút cuối cùng. Mình nhắm mắt tình nguyện hiến dâng và đón nhận ái ân, xem đó như ánh phản chiếu từ một giọt sương mai đọng trên đóa lan hồng trong nắng sớm.
Cả không gian đồng lõa với thời gian, nhổ bỏ cội rễ của mặc cảm phẩm hạnh và tội lỗi, cái đam mê ngút ngàn khó tránh khi đối diện cám dỗ thể xác. Mình đưa chân một bước quá xa, và trượt ngã vào giây phút cuối cùng. Mình nhắm mắt tình nguyện hiến dâng và đón nhận ái ân, xem đó như ánh phản chiếu từ một giọt sương mai đọng trên đóa lan hồng trong nắng sớm.
Qua khỏi cầu Vạn kiếp, mình
lên tiếng
- đến đây được rồi Hóa về
ngủ đi
nhưng Hóa cứ vẫn lẽo đẽo
sánh vai với mình đến tận nhà.
- Vi ngủ ngon
Mình mở cổng lách mình qua và liếc thấy Hóa vẫn tần ngần đứng nguyên ở đó
nhìn theo cho đến khi cánh cổng đóng sập lại.
Mình đi thẳng vào nhà tắm, dưới ánh đèn mù mờ nhìn qua tấm kiếng treo trên
vách, thấy mình tiều tụy và phờ phạc, tóc tai rối bù, hàng nút trên áo mở
toang, chiếc áo lá lụa mỏng không che kín cơ thể kênh kiệu khiêu khích. Mình cởi
hết áo quần treo lên móc, đứng xa tấm gương, nhìn trọn thân thể, vóc dáng của
người con gái vừa thử ăn trái cấm đầu đời, trông nó vẫn mượt mà đằm thắm… Chậm
rãi dội từng gáo nước lên người, làn nước chảy tới đâu làm mát lạnh da thịt tới
đó, mình rùng mình cảm khoái dễ chịu, xua đuổi cái ám ảnh của sự cuồng loạn lạc
thú ái ân mà mình đã phải trả bằng một giá quá đắt, cái ngàn vàng con gái.
Nhưng tuyệt đối, mình không than cho số phận và cũng chẳng trách đời nghiệt
ngã… Sau ngày đó Hóa trở về Sài gòn, thư qua lại đôi lần rồi biền biệt,
nghe nói Hóa có việc làm cho một công ty nước ngoài ở Hà nội rồi lấy vợ, con
gái của phó giám đốc công ty, gốc Việt quốc tịch nước ngoài, thời gian sau ra định
cư ở ngoại quốc. Thưởng sau khi tốt nghiệp có việc làm, lấy vợ Úc gốc Việt và ở
luôn lại nước ngoài, có về thăm quê mấy lần. Hoài Thư, đạt được tiến sĩ, ngoài
công việc quản trị cho một công ty lớn tại thủ đô Mĩ còn kiêm phụ tá
chồng con tại tư gia. Những bạn bè giờ đã cách xa, mỗi người là một trong
hàng vạn du học sinh, nghiên cứu sinh hoặc chuyên viên khế ước công ty nước
ngoài, đã ra đi khỏi đất nước này rồi không muốn quay về, họ đã tìm được cho
mình cái lí tưởng, lí tưởng nhân bản tất yếu “tự do và dân chủ,” họ là những
cánh chim đậu và xây tổ trên đất lành dưới ánh sáng tự do dân chủ, và còn bao
nhiêu nữa như họ đang chờ thời để tung cánh. Chỉ tội cho tổ quốc ngày một cạn dần
chất xám để hàn vá quê hương.
Trong phòng ngủ, trên bàn viết mình vẫn để khung hình của Thưởng chụp hồi học
chung cấp III tuy cũ vì thời gian, nhưng còn rất đẹp. Tất cả bây giờ là kỉ niệm.
Đứa con gái của mình vừa tròn bảy tuổi, khuông mặt nó có nét giống Thưởng,
mình tơ tưởng vậy. Mọi người không biết cha của nó là ai. Mình tự hứa sẽ nói
cho nó biết ai là cha nó, sau này, khi nó lấy chồng.
Viết cho tôi, những kỉ niệm đầu đời.
Nguyễn Phúc Chương Vi
No comments:
Post a Comment