to anphong
Trăm năm dầu lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa.
Cây đa cũ, bến đò xưa
Bộ hành có nghĩa nắng mưa cũng chờ *
1.
Như một kẻ lữ hành lỡ chuyến đò định mệnh, ngược
lối về quá khứ trong gió chiều hiu hiu nhẹ dưới nắng vàng nhạt cuối ngày gieo
hờ hững lên bãi vắng, viền man mác đường chân trời nhạt nhòa xa tận biển khơi, ngập
ngừng khép nhẹ không gian đang lịm vào khói sương mờ sẫm tối. Màng lụa hoàng
hôn mong manh, kéo chầm chậm vói lên tới đỉnh dãy núi chập chùng màu phấn lam
nhạt đằng xa phía sau lưng.
“… Lạc hà dữ cô vụ tề phi
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc…” (Vương Bột)
Vài cánh chim cô đơn bay mãi về phía xa rồi
lẫn khuất trong giải mây lang thang còn phản phất chút ráng chiều vàng phai từ
triền cao. Hồn cô lữ xuyến xao buồn hiu quạnh
“Chim nghiêng cánh nhỏ bóng
chiều sa” (Huy Cận)
những ngọn sóng bạc đầu lượn
như những con thuồng luồng khổng lồ, ngúc ngoắc dài thườn thượt, tiếp nối lăn
trườn lên bãi tung bọt trắng xóa. Nước và trời mỗi lúc hòa nhập mờ tối thêm rồi không còn phân rõ
nữa.
“… Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba
giang thượng sử nhân sầu.” (Thôi Hiệu)
“… Lòng
quê dợn dợn vời con nước
Không
khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.” (Huy Cận)
Chạnh lòng nhớ lại lúc
còn niên thiếu ngắm cảnh trời chiều trên bãi biển quê hương.
“…Gợi lòng
chạnh nhớ quê hương thuở nào …” (Trần
Thị Thủy – Nguyễn Huệ)
Những ký ức đẹp thủa thơ dại xa lắc xa lơ của
thời “tiên học lễ, hậu học văn,” miệt mài sách vở, bù đầu“nấu sử sôi
kinh”năm lần bảy lược, học đi rồi học lại
“… Học đã
sôi cơm nhưng chưa chín,
Thi không
ăn ớt thế mà cay !...” (Trần Tế Xương)
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những lúc rong chơi
vào ngày nghỉ lễ hay cuối tuần, thường hẹn
hò nhau ra bãi biển, hoặc lên núi Nhạn, trao đổi buồn vui dễ khó học đường, hàn
huyên tâm sự, lạm bàn nắng mưa mây gió, hòa nhập tâm hồn cùng trời đất núi đồi,
đồng ruộng xóm làng, sông biển. Còn học đường, còn sĩ tử đồng môn, còn nghĩa
tình;
Dòng sông bến nước con đò,
Vầng
trăng còn đó cánh cò còn bay. (Huỳnh Long)